Chương 9: (Vô Đề)

Không ngờ một vị vương gia cũng quan tâm đến chuyện thị phi như vậy, ta bỗng cảm thấy khoảng cách giữa hai người như gần lại vài phần, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn hẳn:

Đa tạ vương gia.

Còn tạ ơn vì chuyện gì, hắn ta hẳn là tự hiểu.

10

Tháng Năm, thời tiết đã bắt đầu oi bức, du khách ở ngoại ô phía Tây cũng ngày một đông hơn.

Tựa người bên lan can nhìn xa, một bên là cánh đồng lúa mì vàng óng trải dài đến tận chân trời, một bên là rừng mơ xanh tươi um tùm. Khi tiến gần hơn, mới thấy những quả mơ chín vàng cam treo đầy cành.

Ngày khai trương của Tử Đồng Tửu Lâu, ta ăn vận lộng lẫy, khoác trên mình chiếc váy gấm màu đỏ sẫm. Để phù hợp với khung cảnh, tà váy được thêu từng chùm hoa mơ bằng chỉ vàng, phối hợp cùng chiếc trâm cài hoa mơ bằng vàng ròng trên tóc, tạo thành một tổng thể hài hòa.

Ta ung dung đối diện với ánh mắt dò xét của khách khứa, ra lệnh cho tiểu nhị mang tới mỗi bàn một đĩa mơ vàng vừa hái xuống.

Mơ chua ngọt thanh mát, khiến mọi người tấm tắc khen ngợi. Không ít người quyết định ngay sau khi ăn xong sẽ lên Tây Sơn hái mơ, mới cảm thấy chuyến đi không uổng phí.

Con đường dẫn đến Tây Sơn nhộn nhịp những hàng quán bán đồ ăn, đồ chơi, vật dụng đủ loại. So với sự phồn hoa trong thành, nơi đây mang một hương vị khác biệt và nên thơ.

Minh vương cũng hạ mình đến góp vui.

Nhìn thấy ta, ánh mắt hắn ta dường như sáng lên vài phần:

"Thẩm cô nương, nơi này quả thực rất tuyệt. Không biết ta có thể đầu tư vào đây không?"

Ta vắt óc nghĩ cách từ chối, may thay hắn ta rất biết điều, chủ động nói: Ta chỉ đùa thôi.

Được lắm, ngài cũng khá hài hước đấy.

Ta và hắn ta sóng vai bước trên con đường đá xanh. Gió núi thổi nhè nhẹ, xua tan cái nóng oi bức.

"Vương gia hình như cũng từng muốn mua mảnh đất này?" Nghĩ đến đây, ta lại thấy mình thật may mắn. Cũng nhờ ta chịu chi mà thôi.

Minh vương dừng lại, suy tư một lúc rồi bất ngờ nở nụ cười. Trong khoảnh khắc ấy, cảnh sắc núi non xung quanh dường như mất hết màu sắc, chỉ còn lại nụ cười rạng rỡ của hắn ta.

"Ta từng hứa với một cô bé sẽ dành ra một mảnh đất thật lớn để trồng thật nhiều lương thực, để nàng có thể ăn bánh đậu xanh cả đời không hết."

Hắn thở dài:

"Đáng tiếc, lúc đó ta lại không có tiền."

Ta nhíu mày, cảm giác câu này hình như ta đã nghe ở đâu rồi.

Hình như là… khi còn rất nhỏ, có một cậu bé đã từng nói với ta như vậy.

Năm đó, Đại Kỳ xảy ra lũ lụt lớn, giá lương thực tăng vọt, rất nhiều bách tính không có cơm ăn. Các nạn dân từ khắp nơi đổ về kinh thành để tìm đường sống, trên đường phố ngày nào cũng nhìn thấy thi thể.

Thẩm gia ta có không ít lương thực dự trữ nhưng so với hàng ngàn hàng vạn nạn dân ngoài kia thì chẳng khác nào muối bỏ bể.

Phụ thân dựng lều nấu cháo phát chẩn nhưng nồi cháo càng nấu càng loãng. Đến cuối cùng, trong nồi cháo chỉ còn vỏn vẹn một nắm gạo, nhìn qua chẳng khác gì nước lã.

Khi ta đang ăn cháo trắng, một cậu bé nhỏ nhắn như búp bê ngọc cầm trên tay một miếng bánh đậu xanh, mùi thơm ngọt ngào khiến ta lập tức chảy nước miếng.

Ta lấy một bát cháo đổi lấy miếng bánh đậu xanh, rồi bẻ nhỏ bánh, ném vào nồi cháo.

Nạn dân quá nhiều, cháo không đủ chia, chỉ có thể ưu tiên cho bọn trẻ con.

Từng đứa trẻ gầy gò vàng vọt ngấu nghiến bát cháo, thậm chí còn l.i.ế. m sạch đáy bát, tận hưởng chút ngọt còn sót lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!