Ta cùng Diệu Anh tìm một căn trạch viện, sống tự do tự tại, vung tiền thoải mái, không cần phải lo sợ rằng hành động của ta sẽ bôi nhọ thanh danh gia đình.
Tửu lâu ở ngoại ô cũng đã bắt đầu hình thành quy mô, nhìn vào hình dáng sơ khai, đã có thể so sánh với tửu lâu tốt nhất ở Kinh Thành. Đến khi hoàn thành, không biết nó sẽ hoành tráng đến mức nào.
Cuộc sống trở nên phong phú hơn bao giờ hết, ta tận dụng thời gian rảnh rỗi để kiểm tra kỹ lưỡng các tài sản của mình, đong đưa hạt vàng trên bàn tính, cuối cùng nhận được một con số đáng kinh ngạc.
Ta thốt lên:
"Nhiều tiền như vậy, không chỉ tám đời cũng không xài hết, tám trăm đời cũng chưa chắc."
Diệu Anh liếc ta với ánh mắt đầy oán trách, sau đó giục ta đưa nàng ấy đi ăn tiệc.
"Đi thôi, tiểu thư dẫn ngươi đi tiêu tiền!" Ta vơ một xấp ngân phiếu, cười tươi như hoa.
Diệu Anh lườm ta:
"Cả tửu lâu này là của người, tiêu tiền gì chứ?"
Ta im lặng, không biết phản bác thế nào.
Nếu hỏi nơi nào có tin đồn nhiều nhất thì ngoài lầu xanh ra, chính là tửu lâu.
Trong sảnh chính rộn rã tiếng cười, ta và Diệu Anh ngồi trong góc, bàn bên cạnh là hai vị khách nhân mặc trang phục hoa lệ.
Công tử mà bọn họ đang nói chính là phu quân cũ của ta.
"Cũng không biết Cảnh Chiêu Trưởng công chúa nhìn trúng gì ở hắn, về thân phận, tài học, hay dung mạo, hắn có điểm nào xuất sắc đâu?"
"Đúng vậy, nghe nói vì Cảnh Chiêu Trưởng công chúa mà ngay cả thê tử tào khang cũng hoà ly, đức hạnh kiểu đó, thực sự đáng khinh."
Diệu Anh cố nhịn cười, ta nhỏ giọng nói:
"Ta đâu phải là tào khang."
Dù sao ta cũng đã hiểu ra, tại sao Nguyên Nghị Thần lại đột nhiên đồng ý cho ta đi thì ra hắn đã tìm được nơi mới rồi. Dù ta giàu có nhưng về mặt địa vị, so với một vị Trưởng Công chúa, cách biệt không chỉ một hai bậc, kẻ ngốc cũng biết nên chọn Công chúa.
Hai vị công tử khinh bỉ Nguyên Ý Trầm một hồi, rồi chuyển chủ đề sang ca ca của Trưởng Công chúa, Minh vương.
"Nghe nói Minh vương đang định thành thân, cuối cùng muội muội nhà ngươi cũng có cơ hội rồi."
Một công tử khác cười mắng:
"Nhà ta không dám trèo cao đâu, không biết chừng đến ngày nào đó ngay cả tổ trạch cũng không giữ lại được."
Ta vừa cắn hạt dưa vừa suy nghĩ, Diệu Anh nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng lại che miệng cười trộm.
Ta lắc đầu, không khỏi cảm thán, Minh vương cũng đáng bị trêu chọc như vậy.
8
Câu chuyện về Minh vương không thể coi là bí mật, nói một cách đơn giản thì chính là câu chuyện của một kẻ phá gia chi tử.
Là huynh đệ ruột thịt của Bệ hạ, hắn ta vô cùng được sủng ái và tín nhiệm. Những năm đầu khi xuất cung lập phủ, Bệ hạ thưởng cho hắn ta vô số vàng bạc châu báu, tựa như nước chảy, một thời phong quang vô hạn.
Nhưng rồi có một ngày, trong tiệm cầm đồ ở kinh thành lại xuất hiện một món đồ ngự ban. Một hòn đá ném xuống đã dấy lên muôn vàn sóng gió. Lúc ấy Bệ hạ mới phát hiện ra rằng vị đệ đệ được mình yêu thương nhất đã sa sút đến mức phải sống dựa vào việc cầm cố tài sản.
Phải nói rằng gia tài của Minh vương chắc chắn vô cùng dồi dào. Lương bổng, ban thưởng, đất phong, nếu chi tiêu bình thường thì tám đời cũng chẳng hết được.
Thế nhưng Minh vương lại có một sở thích kỳ lạ, đó là buôn bán. Triều Đại Kỳ rất khoan dung với giới thương nhân, thậm chí còn khuyến khích buôn bán. Một trong những nguồn thu thuế quan trọng của triều đình cũng đến từ các thương nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!