Cuối cùng ta cũng hiểu, hóa ra bà ta cũng đang trông đợi ta phải bỏ tiền ra để giúp đỡ trong phủ.
Ta không để lộ vẻ gì trên mặt, uống một ly rồi lại thêm một ly, có vẻ như không cảm thấy có gì khác biệt.
Lão phu nhân sốt ruột, nhăn mày uống thử một ngụm, không thể tin được mà hỏi: "Ngươi không nhận thấy trà này có gì không ổn à?"
Ta tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười đúng mực: "Trà của mẫu thân đương nhiên là rất tốt."
Sắc mặt bà ta thay đổi, mặt mày khó chịu: "Trà của ngươi gửi đến mấy hôm trước, ta thấy cũng khá tốt."
Từ tiết kiệm chuyển sang xa hoa thì dễ nhưng từ xa hoa chuyển sang tiết kiệm rất khó. Khi đã quen với các món cao lương mỹ vị, làm sao có thể ăn nổi trà thô, cơm nhạt.
Chỉ tiếc là, các người tự chọn lấy trà thô, cơm nhạt rồi.
"Xuân Tuyết thật sự là trà ngon nhưng có tiền cũng chưa chắc đã mua được, phải đến mùa xuân năm sau mới mua được." Hiện giờ đúng là không mua được, trong kho riêng của ta cũng chỉ có vài chục cân thôi.
Nếu uống không hết thì có thể dùng để nấu trứng trà.
Lão phu nhân cũng không tiện nói gì thêm, gia đình lớn như vậy rất coi trọng thể diện, không thể trực tiếp nói ra, bảo con dâu phải bỏ tiền túi ra để phụ giúp gia đình, nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì cả mấy thế hệ Nguyên gia sẽ không ngóc đầu lên được.
Tuy nhiên, lão phu nhân rõ ràng không chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục: "Ngày mồng sáu tháng sau, Thế tử phủ Trần Quốc Công kết hôn, ngươi thay Nguyên Nghị Thần chuẩn bị một phần hậu lễ, hắn bận rộn công vụ, ngươi giúp hắn lo liệu thêm một chút."
Tôi cười nhẹ một tiếng: "Ngày mồng năm tháng sau là sinh nhật phụ thân của con, bây giờ con dâu đang bận rộn chuẩn bị quà sinh nhật, không thể rảnh được. Chi bằng mẫu thân tự mình chuẩn bị cho phu quân đi, mẫu thân có mắt nhìn, quà tặng của mẫu thân chắc chắn sẽ làm phủ Quốc Công hài lòng."
Lão phu nhân còn muốn nói gì đó nhưng Nguyên Nghị Thần nghiến răng: "Mẫu thân, nếu nàng ta đã không muốn, chúng ta cũng không cần ép buộc."
Ha, đúng là có khí phách.
7
Ta nghĩ rằng, khi đã xé rách mặt nhau rồi, Nguyên Nghị Thần sẽ nhanh chóng đồng ý hoà ly nhưng không ngờ, hắn cứ kéo dài đến tận đầu xuân, vẫn không chịu gật đầu.
Diệu Anh đi cùng ta, thở dài não nề. Nàng ấy vừa từ Thẩm phủ trở về, nói rằng phụ thân ta nghe chuyện của ta xong mà buồn bã đến mức ăn ít đi một bát cơm.
Ta đang cảm thán tình cảm phụ tử sâu đậm thì không ngờ Nguyên Nghị Thần lại đến, trong tay cầm một tờ giấy.
Ta lười biếng không muốn vòng vo, liền hỏi thẳng: "Chàng đến đây làm gì?"
Trên mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng không giấu được, ném tờ hưu thư vào mặt ta, xua tan hết những u ám trước đây: "Ngươi không còn là người của Nguyên gia nữa, mau chóng rời khỏi Nguyên phủ."
Ta ngẩn người ra, cái này là niềm vui bất ngờ sao? May mà Diệu Anh nhắc nhở ta xem hưu thư, ta mới phản ứng lại đọc kỹ một lần.
Không thể không nói, Nguyên Nghị Thần vẫn cứ vô sỉ như vậy.
Lý do ly hôn, lại là vì không có con!
Tại sao ta không có con, chẳng lẽ hắn không hiểu sao? Phải làm cho đầu mình mọc đầy cỏ mới vui sao?
Thôi được, thôi được, chỉ cần có thể rời đi, không có con thì không có con.
Ta không muốn chờ thêm phút nào nữa, lập tức bắt đầu đóng gói hành lý, may mắn là nhà ta có nhiều biệt phủ, gần Nguyên phủ cũng có một căn.
Diệu Anh ra ngoài gọi vài chục người Thẩm gia đến, chuyển hết sính lễ của ta về Thẩm phủ.
Khi ta xuất giá, sính lễ có đến chín mươi chín rương, chuyển hết xong, kho tàng trong phủ đã sạch sẽ.
Còn những thứ ta mua sắm khác, đương nhiên phải mang đi hết.
Chăn đệm, quần áo, đồ đạc, bát đĩa, cái gì cũng đều mua với giá rất cao, mang đi tiệm cầm đồ đổi thành bạc cũng tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!