Lúc trước khi cưới ta, trong thành đã có lời đồn rằng Nguyên Nghị Thần là kẻ ăn bám, chỉ biết tiêu tiền của thê tử.
Lão phu nhân vì chuyện này mà oán hận ta rất lâu, giờ đây có cơ hội, bà ta hận không thể tuyên cáo với thiên hạ rằng
"Nguyên gia chúng ta đã phất lên, không thiếu tiền!"
Vậy nên đối với sự xa hoa lãng phí của Nguyên Nghị Thần, bà ta chẳng những không ngăn cản, còn tự mình bỏ thêm một khoản.
Sắc mặt của Tạ Nhu nhuốm vẻ trắng bệch, trông như bị biến cố này dọa cho hồn bay phách lạc, vẫn chưa hoàn hồn.
Ta mỉm cười an ủi nàng ta:
"Nhu Nhi cô nương, đừng lo lắng, chỉ cần phu quân có tình cảm với ngươi, mấy thứ tục vật này đâu đáng để bận tâm."
Nàng ta chẳng hề cảm kích, ngược lại còn lườm ta đầy oán hận.
Lão phu nhân lại oán trách thêm vài câu, lúc này ta mới hiểu ra, thì ra Hoàng thượng đã hạ chỉ, nói rằng Tạ Nhu vốn đến từ biên giới, khó mà đảm bảo không phải là gian tế của địch quốc, nên hôn sự phải tạm gác lại.
Lẽ ra còn trông cậy vào hôn lễ này để thu chút tiền mừng gỡ gạc, bây giờ đúng là tiền mất tật mang. Còn Nguyên Nghị Thần, từ một công thần với tiền đồ rộng mở, trải qua biến cố lần này, chỉ e muốn ngóc đầu dậy cũng khó.
Lão phu nhân sắc mặt rất kém, thái độ với Tạ Nhu cũng thay đổi hoàn toàn, bà ta hừ lạnh một tiếng:
"Nếu Hoàng thượng đã đích thân hạ chỉ, vậy thì hôn sự này huỷ bỏ đi."
Nếu không phải vì nghĩ đến đứa bé trong bụng nàng ta, có lẽ giờ này nàng ta đã bị đuổi ra ngoài rồi.
Ta im lặng, dù sao cũng không liên quan gì đến ta.
Nguyên Nghị Thần không còn bảo vệ Tạ Nhu như trước nữa, đối với lời của mẫu thân, hắn chẳng thèm để ý, sắc mặt hắn đầy u ám, nắm c.h.ặ. t t.a. y thành quyền, nói:
"Nếu không phải Minh Vương luôn nhắm vào ta, ta cũng đâu đến nỗi bị trách phạt như thế này!"
Minh Vương?
Quả thật là hắn ta.
6
Cuộc sống ở Nguyên phủ ngày càng khó khăn, bữa ăn ngày càng kém hơn.
Dù Nguyên Nghị Thần có bổng lộc không ít nhưng chi tiêu lại quá lớn.
Không nói đến chi tiêu trong phủ, chỉ riêng tiền quà cáp đã là một khoản khổng lồ.
Trong triều, quan hệ là quan trọng nhất, chuyện mừng cưới hay tang lễ đều cần phải có tiền.
Nếu không đủ lễ, sau này gặp chuyện khó khăn, sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ. Đã gửi thì không thể quá nghèo nàn, đều là thế gia, quà tặng ít thì sẽ bị coi là khinh thường, thà không tặng còn hơn.
Trước kia, khi ta tặng quà luôn rất hào phóng, những thứ có thể giải quyết bằng tiền thì chẳng có gì phải lo lắng, nên mặc dù ta xuất thân không cao nhưng trong giới phu nhân cũng không đến nỗi tệ.
Từ khi Nguyên Nghị Thần mang Tạ Nhu về, ta đã không chi thêm một cắc nào nữa.
Khi còn là một gia đình, ta chi tiền cho hắn cũng còn có thể nhưng bây giờ chúng ta không còn là một gia đình nữa, nếu ta tiếp tục chi tiền thì đúng là ngu ngốc như con heo!
Sau vài lần tặng quà như vậy, danh tiếng vốn đã không tốt của Nguyên Nghị Thần lại càng tệ hơn.
Trước đây, khi mua sính lễ, hắn còn hào phóng lắm, sao bây giờ đến quà cáp lại keo kiệt như vậy? Không lẽ trong mắt hắn, một quan chức triều đình chính thức, hoàng thân quốc thích lại không bằng một tiểu thiếp sao?
Nguyên Nghị Thần có nỗi khổ mà không thể nói ra, mấy lần đến Hoạ Sương viện, than vãn một lúc, ám chỉ ta nên bỏ tiền ra nhưng ta không đáp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!