Ta giao việc này cho Diệu Anh xử lý, nàng ấy hiểu rõ đường đi nước bước hơn ai hết. Dù còn nhỏ tuổi nhưng thủ đoạn lại không hề tầm thường.
Lúc ta còn đang mơ màng nghĩ về từng xấp bạc trắng sắp chui vào túi mình, bỗng có nha hoàn đến bẩm báo:
Tạ cô nương đến.
Nhu Nhi, tên thật là Tạ Nhu, một cô nương nhà nông ở biên giới, thường xuyên chịu ảnh hưởng từ chiến tranh, bữa đói bữa no.
Nhưng nàng ta số tốt, gặp được Nguyên Nghị Thần, một bước lên trời.
Ta chẳng có ý kiến gì về nàng ta, ngày trước lăn lộn chốn thương trường, yêu ma quỷ quái thấy nhiều, giới hạn cũng giảm đi không ít.
Nàng ta đến tìm ta, vẫn giữ vẻ ngượng ngùng thường thấy, chưa kịp mở miệng, mặt đã đỏ bừng.
"Nhu Nhi cô nương, có gì cứ nói thẳng." Ta tay nghịch bàn tính vàng, tiếng hạt tính tách tách vang lên.
Đây là bàn tính được làm từ vàng ròng, nhỏ nhắn và tinh xảo, là lễ vật phụ thân tặng ta vào sinh nhật năm mười tuổi.
Ánh mắt Tạ Nhu dán chặt vào bàn tính, lóe lên tia sáng lạ lùng, nàng ta nói:
"Tỷ tỷ, phu quân bảo ta đến bàn bạc với tỷ… về chuyện nhập phủ. Tỷ cũng biết đấy, kéo dài thêm thì thân thể ta không tiện."
Nói xong, nàng ta liếc nhìn bụng mình.
Ta sững người, cưới một thiếp thất thôi mà, cũng phải làm to tát đến thế sao?
Nhìn biểu cảm của Tạ Nhu, dường như Nguyên Nghị Thần đúng là có ý đó.
Ta im lặng một hồi, đưa tay xoa trán, làm bộ khó xử nói:
"Nhu Nhi cô nương, chuyện trong phủ này vẫn là do bà bà ta làm chủ, ngươi tìm ta cũng vô ích thôi."
Câu này ta thật lòng không lừa nàng ta, mọi việc lớn nhỏ trong Nguyên phủ đều do lão phu nhân quyết định, ta là cái thá gì chứ?
Nếu không nhờ ta nhiều tiền, sợ rằng đã sớm bị quét ra khỏi cửa rồi.
Tạ Nhu cúi đầu, không biết đang tính toán điều gì, sau đó bỗng đứng dậy, giọng hơi lạnh lùng nói:
"Vậy Nhu Nhi không làm phiền tỷ tỷ nữa."
Nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng ta, cứ như thể nàng ta chân yếu tay mềm lắm vậy.
Ta vốn chẳng để chuyện này trong lòng, cho đến tối, Nguyên Nghị Thần tới Họa Sương Viện hùng hổ trách tội, nói rằng Tạ Nhu từ chỗ ta trở về liền bị đau bụng, suýt chút nữa thì sảy thai.
Hắn khăng khăng cho rằng ta ghen tị với Tạ Nhu, muốn làm hại đứa con của nàng ta.
Đúng là ta ngồi ở nhà, tai họa từ trên trời rơi xuống! Cả buổi chiều ta đều xem sổ sách, lấy đâu ra thời gian mà hại nàng ta?
"Phu quân, chàng thực sự không tin thiếp sao?"
Hắn nhìn ta với vẻ chán ghét, nghiến răng nói:
"Thẩm Hoài Trang, nếu Nhu Nhi xảy ra chuyện, ta sẽ không tha cho nàng."
Lòng ta lạnh ngắt, bật cười nói:
"Phu quân đã chắc chắn thiếp là kẻ lòng dạ rắn rết, vậy thì chi bằng chia tay, từ đây mỗi người một ngả. Hòa ly đi thôi."
4
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!