Chương 10: (Vô Đề)

Nhưng đám người kia chẳng có ý định rời đi, cứ túm năm tụm bảy trò chuyện rôm rả.

Nói mãi, bỗng có một công tử lên tiếng: "Nghe nói hôm qua Nguyên huynh mừng được quý nữ, hôm nay lại gặp Vương gia ở đây, quả là duyên phận hiếm có. Không biết Vương gia có thể ban cho một cái tên hay?"

Không gian tức thì yên tĩnh đến kỳ lạ, có người kéo áo kẻ vừa lên tiếng, ra hiệu gã ngậm miệng lại.

Sắc mặt của Nguyên Nghị Thần cứng đờ nhưng vẫn phải bước ra, nói với vẻ khó xử: "Vương gia một chữ đáng ngàn vàng, hạ quan không dám vọng cầu."

"Đậu Xanh." Minh vương mặt không biểu cảm: "Hai ngàn lượng, nhớ đưa đến phủ ta."

Vậy ra… con gái của Nguyên Nghị Thần… tên là Nguyên Đậu Xanh sao? Sao nghe cũng đáng yêu một cách kỳ lạ thế này?

Nguyên Nghị Thần nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu nói: "Tạ ơn Vương gia đã ban tên."

Để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này, có người nhắm mắt khen bừa: "Màu xanh là màu của hy vọng, còn "đậu" nghĩa là gieo hạt nào sẽ gặt được hạt ấy. Đậu Xanh quả là một cái tên rất hay!"

Thì ra còn có thể giải thích như vậy? Ta không nhịn được mà nhìn gã bằng ánh mắt đầy tán thưởng.

Nếu Trạng nguyên năm sau không phải là gã, ta nhất định không phục.

Minh vương lạnh lùng liếc mắt, gần như viết thẳng mấy chữ "không kiên nhẫn" lên mặt.

Lần này thì kẻ ngốc cũng biết nên rút lui rồi.

"Vương gia, tại hạ cáo lui."

"Vương gia, tại hạ cáo lui."

"Vương gia Vương phi, tại hạ cáo lui."

Người bên cạnh gã lập tức bịt chặt miệng kẻ kia lại, thấy Minh Vương không nói gì, liền kéo gã đi, thấp giọng mắng: "Đồ ngốc, Vương gia còn chưa thành thân đâu!"

Kẻ kia ngốc nghếch đáp: "Ta mới đến kinh thành, không biết mà… nhưng mà Vương gia và vị cô nương kia thực sự rất xứng đôi đấy!"

Ta lặng lẽ đưa tay ôm trán, lời thì thầm này có gì đâu mà lén lút, ai cũng nghe rõ mồn một. Minh Vương cúi đầu chỉnh lại vạt áo, nhưng ta rõ ràng thấy được… hắn ta đang cười trộm!

Cuối cùng, chỉ còn lại Nguyên Nghị Thần chưa rời đi. Chưa đầy hai tháng mà hắn đã tiều tụy đi rất nhiều, bộ quần áo cũ kỹ trên người vẫn là do ta đặt may cho hắn khi còn ở Nguyên phủ.

Căn cơ của hắn không vững, lão phu nhân lại quen thói sống xa hoa, nghe nói sau khi ta rời đi, bà ta cũng chẳng thu liễm chút nào.

Với chút gia sản ấy, ta không biết bọn họ còn có thể sống xa xỉ được đến bao giờ.

"Vương gia, hạ quan cảm thấy cần nhắc nhở ngài, nữ tử bên cạnh ngài là thê tử bị bỏ của hạ quan, tính tình ngông cuồng, quen thói xa hoa lãng phí." Hắn nói đầy vẻ căm hận: "Ngài thân phận cao quý, ngàn vạn lần đừng vì một kẻ bị bỏ rơi mà làm bẩn thanh danh của mình."

Nghĩ kỹ lại, hắn nói cũng không sai.

Ta thực sự không đủ khiêm nhường, đã từng kết hôn, ngoài nhan sắc và tiền bạc ra, ta chẳng có gì cả.

Một người như Minh vương, ta vốn không nên vọng tưởng đến.

Đột nhiên, ta cảm nhận được hơi ấm nơi bàn tay, vừa quay đầu lại đã thấy một bàn tay lớn đang nắm c.h.ặ. t t.a. y ta.

"Ngươi mù nhưng bản vương thì không." Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ nào, lúc này ta mới nhận ra thì ra hắn ta cũng có lúc uy nghi đến bức người.

"Bản vương đã xin hoàng huynh ban hôn, cầu cưới Hoài Trang. Lần sau gặp lại, nàng sẽ là Vương phi tôn quý nhất Đại Kỳ." Minh Vương nắm tay ta, không quay đầu lại, đi thẳng xuống núi.

Ta vẫn chưa kịp phản ứng, vừa rồi là chuyện gì vậy? Nhiệt độ nơi lòng bàn tay chân thật đến mức khiến ta khẽ vùng vẫy nhưng lại bị một lực mạnh hơn giữ chặt.

"Vương gia, ngài đi nhầm đường rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!