Chương 3: Đáy Vực

Tạ Kha đã lâu không ở chung với Thẩm Vân Cố từ lần cuối cùng xấu mặt kia.

Một đệ tử đưa hai người họ đến vực Tư Vô.

Bây giờ đã là ban đêm.

Phía trước vực Tư Vô là một sơn cốc, một con đường chỉ đủ cho một người đi qua lặng yên uốn lượn chảy về phía đêm tối.

Đệ tử đưa bọn họ đến là môn hạ của chưởng môn, xưa nay luôn kính trọng vị đại sư huynh Thẩm Vân Cố này.

Hắn nói với y:" Đại sư huynh, ta đưa huynh đến đây thôi vậy.

Huynh cũng đừng quá lo lắng, chưởng môn tức giận lắm mới nói vậy, sẽ không để huynh ở đây lâu đâu."

Thẩm Vân Cố gật đầu, hướng mắt đi thẳng về phía trước.

Ngọc quan bạch kiếm, tuyết y vô ngần, cả người đều tỏa ra khí lạnh.

Tạ Kha định đi theo, nhưng chưa bước được vài bước đã bị tên đệ tử cầm kiếm trước chặn mặt.

Tạ Kha nhướng mày.

Hắn trừng mắt nhìn, nghiến răng:" Lần này chắc ngươi vui lắm.

Nỗ lực biết bao, cuối cùng cũng được ở chung với đại sư huynh."

Tạ Kha:.....

Tạ Kha: "Đúng vậy, mong ước đã lâu."

Vị tiểu huynh đệ tức giận hếch mũi: "Người như ngươi làm sao có thể so được với một sợi tóc của đại sư huynh! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ha!"

Tạ Kha dùng ngón trỏ đẩy kiếm hắn ra, cười như không cười: "Ta sao lại kém hơn cả một sợi tóc của Thẩm Vân Cố?"

Tiểu huynh đệ căm phẫn: "Ngươi ở trong đó an phận cho ta!"

Tạ Kha xoay người đi thẳng, không để lời hắn nói vào tai.

Ánh trăng trên không lạnh lùng chiếu xuống sơn cốc, cũng chiếu vào mặt Tạ Kha, ánh sáng mông lung hư ảo, chảy xuôi theo khuôn mặt đạm mạc của thanh niên.

Khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại như giếng cạn chiếu bóng cây xưa, lạnh lùng.

Vạt áo sượt qua cây cỏ, hắn thấy được Thẩm Vân Cố phía trước.

Con đường này nhỏ không đủ để hai người sóng vai đi cùng Thẩm Vân Cố đi trước, Tạ Kha không vượt qua được.

Hắn nghĩ cứ thế này cũng tốt, dù sao vực Tư Vô cũng chỉ có một con đường, đi đâu cũng vậy.

Tư Vô nhai được bao bọc hai ben bởi vách đá, không một ngọn cỏ.

Tạ Kha ngồi cách Thẩm Vân Cố mười mét, ánh trăng chiến xuống vách đá, phản chiếu rõ ràng những văn tự chạm khắc trên đó.

Không được hãm hại đồng môn.

Không được bất kính tôn trưởng.

Không được vô tình.

Không được vô nghĩa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!