Bí mật rừng tơ bạc, đi đến thôn đó hỏi một chút sẽ biết.
Tất cả nghi ngờ đề hướng về phía dì Vương thần bí kia.
Tạ Kha đi cùng Thẩm Vân Cố và một vài đệ tử trong môn phái, quyết định đến chỗ dì Vương một phen.
Tạ Kha bất ngờ nhìn thấy Quỳnh Sơ lẫn trong đám đệ tử.
Quỳnh Sơ không biết làm thế nào mà chen được một chân trong này, phát hiện Tạ Kha nhìn mình chăm chú, nàng ngẩng đầu, nở một nụ cười chân thành.
Tạ Kha không cười, quay đầu đi.
Dì Vương tám chín phần mười là mẹ của Quỳnh Sơ
- là tội nhân Tố Nữ tông năm đó, không lẽ nàng muốn đi cùng, nhìn bọn họ bắt giữ mẫu thân nàng sao.
Một người khác của Tố Nữ tông là Quỳnh Yến, từ đầu đến cuối nhìn Tạ Kha và Quỳnh Sơ liếc mắt đưa tình, trong lòng cười lạnh, hai tên tiện nhân này cũng coi như xứng đôi.
Đoàn người bọn họ đi đến, một đám người trong thôn vây ra xem.
Hỏi một chút liền biết dì Vương sống ở đâu.
Tạ Kha chẳng có hứng thú lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó, hắn ở lại, ngồi lẫn trong đám thôn dân xem kịch vui.
Ở lại cùng hắn còn có Quỳnh Sơ.
Quỳnh Sơ ngồi cạnh hắn, nghịch cỏ dại dưới đất.
Tạ Kha thầm nghĩ, nàng không lo lắng à.
Quỳnh Sơ bện được một vòng tròn bằng cỏ, đội lên đầu, cười nói: "Tạ ca ca, đẹp không?"
Tạ ca ca: "...... Nhục nhã." Quỳnh Sơ oán trách đưa mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu, nói với một người phụ nữ trung niên bên cạnh: "Tỷ tỷ, ngươi thấy vòng này đẹp không?"
Người kia vẫn luôn nhìn về phía bọn họ, vừa bị hỏi, có chút phản ứng không kịp, nhưng thấy một nữ nhân xinh đẹp hoạt bát như vậy, vui vẻ nói: "Rất đẹp."
Quỳnh Sơ lúc này mới cười mĩ mãn: "Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi thật tốt, tốt hơn tên đầu gỗ không hiểu phong tình kia rất nhiều."
Người phụ nữ có chút xao động, như được tiếp thêm dũng khí, không nghĩ rằng hai vị tiên nhân này dễ nói chuyện như vậy.
Cô đem vấn đề đã muốn nói từ lâu ra hỏi: "Cô nương, các người tới đây làm gì?"
Quỳnh Sơ bỏ bó cỏ xuống, cười nói: "A, cũng không có gì, chỉ là vài ngày trước trong rừng có người chết, trưởng lão phái chúng ta đi điều tra việc này."
"Cái gì? Người chết?"
Người phụ nữ hoảng sợ, đám thôn dân dựng lỗ tai lắng nghe bên cạnh cũng kinh ngạc.
Hai mặt nhìn nhau.
"Người chết? Chết từ khi nào?"
Quỳnh Sơ nhìn vẻ mặt mờ mịt của bọn họ, có chút kinh ngạc: "Các người cũng không biết?" Sau đó nàng an ủi: "Không sao, tông môn đã điều tra chuyện này, các ngươi không cần lo lắng."
Mặc dù nói vậy, cũng không thể xóa đi sự sợ hãi trong lòng thôn dân.
Người phụ nữ nói: "Mấy người kia chết như thế nào?"
"Hình như bị treo cổ trong rừng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!