Chương 20: Quỳnh Sơ

Hồi ức đột nhiên ngừng lại.

Theo bậc thang uốn lượn lên đỉnh núi mói chỉ là lối vào Thiền Ẩn cốc, muốn thật sự tiến vào bên trong, thì phải đi dọc theo sườn núi.

Chân núi, mới chính là Thiền Ẩn cốc.

Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống, tầm mắt bị mây mù che mất.

Ngọn núi lớn bị chia thành hai nửa bởi một cánh cửa nhỏ.

Một bên là rừng phong đỏ như lửa, một bên lại là vực sâu thăm thẳm.

Dưới chân núi, Thiền Ẩn cốc tọa lạc nơi đó lạnh lùng tĩnh mịch.

Thiền Ản cốc rất ít người, phần lớn đệ tử đều tập trung tu hành, hoặc là ra ngoài du lịch.

Tạ Kha cũng không định đi vào, hắn đứng ở trên một ngọn cây bên ngoài, đem toàn bộ Thần Ẩn cố thu vào trong mắt.

Thần Ẩn cốc chia làm bốn phía, mỗi bên đều có núi non hùng vĩ bao bọc, ở giữa sơn cốc là một cây bồ đề thật lớn.

Tán cây có kích thước bằng một đình viện.

Tạ Kha vốn nghĩ phải thuộc địa hình trước đã, bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Một nữ nhân váy áo thướt tha, bóng dáng uyển chuyển xuất hiện trong tầm mắt.

Quỳnh Sơ.

Tạ Kha nhướng mi, sao lại là nàng.

Hắn trốn nàng còn không kịp, tất nhiên sẽ không tới bắt chuyện.

Chả trách lúc bên ngoài bí cảnh Vân Trạch hắn thấy bóng dáng Quỳnh Sơ, lúc đi vào không thấy nàng đâu.

Hóa ra ngay từ đầu nàng đã không vào bí cảnh.

Nàng đến đây làm gì?

Hắn giữ nghi vấn trong lòng.

Quỳnh Sơ bước hai bước đột nhiên dừng lại, giác quan của nàng nhạy bén khác thường.

Tạm dừng hai giây, Quỳnh Sơ xoay người, ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú hướng lên, ánh mắt như đao, nhìn về phía Tạ Kha đang đứng.

Tạ Kha chợt đối diện với nàng.

Quỳnh Sơ ngây ngốc, không hề nghĩ rằng sẽ gặp Tạ Kha ở đây.

Ngay sau đó, ánh mắt của nàng chợt thay đổi.

Giống như sự sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác, sau một cái chớp mắt, đôi môi nàng hiện lên ý cười trong suốt, phất tay về phía Tạ Kha: "Tạ công tử, thật trùng hợp quá, ở đây vậy mà có thể gặp được ngài."

Nàng bắt đầu thân thiện hàn huyên: "Ngài đến đây làm gì thế?"

Tạ Kha có ấn tượng sâu đậm về những ngày bị nàng quấy rối, không muốn xuống dưới, đứng ở trên cây nói: "Đến ngắm cảnh."

Quỳnh Sơ nghe phát biết xạo: "Tạ công tử thật có nhã hứng, cơ mà một người cũng tĩnh mịch, không bằng cùng tiểu nữ ngắm cảnh trò chuyện?"

Tạ Kha: ".......! Không cần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!