Chương 8: (Vô Đề)

Dịch: Dã Lam

Trời thu ngoài cửa sổ như vụt qua cửa sổ xe, chuỗi hình ảnh nhà cửa cũ kỹ dần dần biến mất khỏi tầm nhìn.

Điện thoại ting một tiếng.

Dòng hồi ức bị gián đoạn, cậu ngơ ngác cúi đầu, lấy điện thoại trong túi áo ra xem.

Đúng là nghĩ đến cái gì là cái đó xảy ra, Hứa Linh vừa mới thoát khỏi hồi ức, trên màn hình điện thoại, tin nhắn của Tạ Trạch Duyệt đột nhiên nhảy ra.

Xe đi vào đường hầm, trong bóng tối đen kịt yên tĩnh, tin nhắn của hắn trên màn hình như đang treo lửng lơ.

Hứa Linh nhìn tia sáng trên màn hình.

Trên đó là tin nhắn rút gọn.

Ảnh đại điện màu đen, không biết hắn có ý gì.

X.

[Cậu đang ở đâu?]

Hứa Linh chớp mắt, nghiêng người tựa vào cửa xe, biếng nhác hà một hơi, ngón tay trắng nõn thò ra soạn tin nhắn:

[Lang thang bên ngoài.]

[Trường không có chỗ ở.]

[Bạn cùng bàn của tôi không cần tôi L]

Gửi tin nhắn xong, cậu bỏ điện thoại sang bên cạnh.

Cậu lôi vấn đề ấy ra, bắt đầu tò mò Tạ Trạch Duyệt sẽ trả lời thế nào.

Ám chỉ rõ ràng, cậu không có giường ngủ, không có chỗ ở.

Ngoài cửa như có gió, lá cây bị gió thôi vang lên xào xạc.

Tạ Trạch Duyệt đứng dậy, đẩy cửa ra thành khe hở.

Trên bàn có nửa cốc cafe, một quyển vở bài tập đang mở đặt trên bàn.

Tin nhắn chưa đọc hiện lên, hắn cúi đầu xem, khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn.

Mấy giây sau.

Hắn trả lời.

Tạ Trạch Duyệt:

[Ở chỗ tôi đi.]

[Phòng ngủ cho lớp 12 đều kín rồi, không ngủ cùng tôi thì cậu chỉ có thể tới ký túc xá lớp 10 thôi.]

Hứa Linh đã đọc, hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện ý cười.

[Ừ, ngủ cùng cậu.]

[J]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!