Chương 3: (Vô Đề)

Dịch: Dã Lam

"Ôi vãi lúa, các cậu thế này là sao..." Tưởng Diên ngạc nhiên thốt lên,

"Có chuyện rồi đây, chẳng lẽ...! Bạn Hứa này, cậu không phải con trai hả?"

Sao nào?

Hứa Linh ngồi tại chỗ, nhàn nhã xoay bút, đặt cằm lên lòng bàn tay qua lớp ống tay áo phao trắng, chống cằm hỏi,

"Ý cậu là con trai không thể thích một người con trai khác?"

Không phải thế.

Tưởng Diên dừng lại, quan sát cậu thật cẩn thận, nhìn qua Tạ Trạch Duyệt, thấy biểu cảm của hắn thì nói:

"Nhưng cậu xinh trai thế này, hẳn là hợp gu bạn Tạ tôi đấy."

...

Tạ Trạch Duyệt cụp mắt xuống lần nữa, cơ thể cao to của hắn nghiêng tựa vào tường, ung dung bỏ bút xuống, hắn nhìn chằm chằm Hứa Linh, trừng cậu, khẽ cười, chậm rãi nói:

"Đùa vui không? Ghẹo người ta thế?"

Đôi mắt mờ sáng của Hứa Linh chuyển sang hắn, mỉm cười:

"Thế cậu đã bị ghẹo trúng chưa?"

Lúc cậu nói câu này, tóc mái đen nhánh trước trán che khuất một ít lông mày, mí mắt mỏng lại trắng nõn, giọng điệu đầy vô tội nhưng lại gợi lên ngọn lửa không lên.

Tạ Trạch Duyệt không đáp lời, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu một lúc, màu mắt tối xuống.

Dừng lại chốc lát, hắn nhìn qua chỗ khác.

"Thế này là chưa ở bên nhau hả?"

Tưởng Diên mập mờ kéo dài giọng, nói:

"Bạn Tạ, ông đỉnh đấy, nam nữ đều thích gương mặt đó của ông!"

... Tạ Trạch Duyệt nhìn Tưởng Diên, nói:

"Có thể im miệng không?"

Bên cạnh có người cười nói hùa theo:

"Tưởng Diên, có phải ông dễ mắc lừa quá rồi không? Hai người họ như thế không đánh nhau là tốt lắm rồi."

Tưởng Diên phản ứng lại, cùi trỏ trên bàn đụng vào Hứa Linh, giọng điệu như bỗng nhiên tỉnh ngộ:

"Anh giai à, biết đùa thật ha."

Hứa Linh không đáp, gò má trắng bóc vùi trong cổ áo phao, khóe môi khẽ cong lên.

Tạ Trạch Duyệt không nói gì thêm cụp mắt nhìn cậu, ngón tay thon gầy giật cổ áo T

-shirt, tự dưng hơi khô nóng, hắn đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau.

Hứa Linh nhìn bóng lưng hắn, nghiêng đầu.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!