Câu nói ấy bày ra trước mặt, đúng là hấp dẫn.
Nhưng thực sự cần dùng cách đó sao?
Cậu không có đam mê vui vẻ trên sự đau khổ của người khác, hơn nữa, Tạ Trạch Duyệt lựa chọn thế nào là tự do của hắn, không nên dùng bất cứ mánh khóe gì thăm dò, bức ép.
Với lại, có vẻ mục đích của lời đề nghị này không trong sáng lắm đâu.
Hứa Linh ngáp một cái, chống cằm nhìn một lúc, nghĩ thầm, cậu không phải bạn Tiểu Tạ nhà bên, không đến nỗi đấy, không dễ lừa thế đâu.
Hứa Linh:
[Không cần.]
Lâm Hoành:
[Tại sao?]
Hứa Linh:
[Bây giờ tôi không sốt ruột muốn yêu đương.]
[Tôi chỉ muốn thấy cậu ấy sống tốt.]
Mấy giây sau.
Trên màn hình điện thoại có thêm dòng chữ.
Lâm Hoành:
[Chẳng lẽ cậu không muốn biết hắn có cảm giác gì vơi cậu sao?]
Hứa Linh:
[Muốn.]
[Nhưng không cần dùng cách này.]
Lâm Hoành:
[...]
[Được.]
Hứa Linh:
[Ừ.]
[Cậu tìm người khác đi.]
[Chúng ta không hợp nhau.]
Lâm Hoành:
[Ừ.]
Hứa Linh bỏ điện thoại xuống.
Lâm Hoành là người lý trí, chắc hẳn cậu ta đã hiểu chắc chắn bọn họ không thể kết đôi được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!