Tạ Trạch Duyệt không đáp lời, đồng tử co lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Linh.
Con trai.
Hứa Linh khẽ ừ một tiếng, một tay vặn nắp cốc nước, đặt lên bàn bên cạnh giường, nói:
"Thật ra hồi bé tôi và cậu ấy đã từng gặp nhau rồi, sau này mới trở thành bạn học."
Tạ Trạch Duyệt đứng cạnh không nói gì, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nhìn rõ hết biểu cảm của cậu.
Sau đó thì sao? Hắn bình tĩnh nói:
"Thế cậu thì sao? Cậu thích cậu ta không?"
Hả?
Hứa Linh ngạc nhiên nhìn hắn:
"Cậu đang nói gì thế? Điều này xảy ra được sao?"
Thật kỳ lạ.
Hứa Linh cười, vươn tay nâng cằm hắn lên:
"Tôi mà thích cậu ấy thì còn chuyện gì của cậu nữa?"
Tạ Trạch Duyệt ngẩn ra, tựa vào giường cậu, nhìn cậu, khóe môi cong lên, nắm lấy bàn tay giữ cằm mình của Hứa Linh, siết chặt: Thật chứ?
Giả đấy.
Hứa Linh cười, không biết cậu nghĩ gì.
Tạ Trạch Duyệt không nói nữa, không có phản ứng gì, im lặng chốc lát rồi nói:
"Dù cậu ta thích cậu thật cũng vô ích."
Hứa Linh giương mắt lên nhìn hắn.
Tạ Trạch Duyệt thong dong, bình tĩnh bổ sung:
"Dù sao cũng không theo đuổi được."
... Có vẻ Hứa Linh đã hiểu hắn nghĩ theo chiều hướng nào rồi.
"Vì cậu có bạn gái rồi."
Hắn cúi đầu xuống, hơi nghiêng người, nhét chân cậu vào trong chăn, mỉm cười: Tôi nói đúng không?
...
Hứa Linh lạnh lùng khen ngợi:
"Cậu đúng là một người cực kỳ thông minh."
Cậu bắt đầu hối hận trước kia dùng Có bạn gái để yểm trợ rồi.
Chuông nghỉ trưa vang lên.
Một khúc nhạc violin dài, ồn ào xôn xao, như tiếng sóng vỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!