Diệp Tri Du thật sự dẫn Thẩm Tâm đi dạo một vòng ở bách hóa Tinh Quang để mua quần áo giày dẹp, còn cả mỹ phẫm dưỡng da và đồ trang điểm.
Những nhân viên bán hàng ôm túi lớn túi nhỏ đưa đến xe hai người.
Lúc này, Diệp Tri Du hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu đến bách hóa Tinh Quang để xem tình hình sửa chửa công ty.
Nhân viên bán hàng nhìn Diệp Tri Du lái xe đi, lúc này mới xoay người rời khỏi đó, Giản Hàng chở Thẩm Tâm và Diệp Tri Du, sau cóp xe để đầy túi mua hàng, anh ấy hỏi Diệp Tri Du: "Diệp tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Diệp Tri Du đáp: "Đưa Thẩm Tâm về nhà trước."
"Vâng, chạy đến cửa Bắc công viên Lệ Trạch sao?"
Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn Thẩm Tâm, cô tự giác nói: "Anh chạy đến công viên Lệ Trạch rồi tôi chỉ đường cho."
"Được.
"Giản Hàng thầm nghĩ, thật không dễ dàng gì, rốt cuộc Diệp tổng đã có thể tiến dần từng bước vào nhà vợ. Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Tâm, Giản Hàng thuận lợi lái xe đến trước cửa căn biệt thự của Thẩm gia."Nhiều đồ quá, anh xách vào giúp em.
"Diệp Tri Du rất chủ động cầm đống đồ sau cóp xe ra. Bởi vì quá nhiều đồ nên một mình Thẩm Tâm thật sự không mang hết, cô đành cười nói với anh:"Cảm ơn anh nhiều nhé.
"Lúc này chắc cha và anh trai cô không có nhà, không có vấn đề gì lớn. Thẩm Tâm thầm tính toán, tay cầm bao lớn bao nhỏ cùng Diệp Tri Du vào nhà, vừa tới cửa thì cửa phòng chợt mở ra. Thẩm Vọng mặc áo ngủ rộng rãi đang đứng trong đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Diệp Tri Du, cuối cùng dừng lại trước túi đồ của hai người:"Hai người đang làm gì vậy?
"Rõ ràng anh ấy nghe Thẩm Tâm bảo hôm nay đi ra ngoài phỏng vấn, anh còn cố tình ở nhà chờ cô về. Kết quả trông cô giống như vừa mới đi hẹn hò về thì đúng hơn. Thẩm Tâm không ngờ anh mình ở nhà, cô nhất thời bối rối, may là Diệp Tri Du da mặt dày, lúc này mặt không đổi sắc nói chuyện với Thẩm Vọng:"Tôi và Thẩm Tâm vừa mới đính hôn, những món này là lễ vật tôi tặng cô ấy."
Thẩm Vọng: "…"
Thẩm Tâm: "…"
Diệp Tri Du nói câu này không chỉ khiến hai anh em nhà họ Thẩm hoang mang lâm vào cảnh yên lặng, mà ngay cả Giản Hàng đứng cạnh xe cũng lau mồ hôi vì Diệp Tri Du.
"Đính hôn?"
Thẩm Vọng cười lạnh phun ra một câu: "Ai đồng ý cho hai đứa đính hôn?"
Diệp Tri Du có lý chẳng sợ chi: "Những chuyện đính hôn như này chỉ cần tôi và Thẩm Tâm đồng ý là được rồi mà đúng chứ?"
Thẩm Tâm: "…
"Cô thật sự bó tay. Ánh mắt sắc bén của Thẩm Vọng rơi vào người Thẩm Tâm:"Em đồng ý đính hôn cùng cậu ta?"
Lúc nói chữ "cậu ta
", Thẩm Tâm nghe ra được ý ghét bỏ từ anh ấy. Nếu như lúc này cô nói thật ra mình muốn yêu đương trước thì chắc chắn Diệp Tri Du sẽ bị anh cô đánh chết tại chỗ, Thẩm Tâm không thể làm gì khác, đành cười nói:"Chuyện này hơi phức tạp, em vào nhà rồi từ từ nói anh nghe nhé?"
Thẩm Vọng cũng cười: "Được, cậu cũng vào nhà đi."
Diệp Tri Du cầu còn không được, anh cỡi giày rồi đi vào trong: "Làm phiền rồi."
Thẩm Tâm: "….
"Điều may mắn duy nhất của Thẩm Tâm lúc này là cha cô không có nhà, chỉ cò mình Thẩm Vọng. Ba người cùng ngồi trên sofa trong phòng khách, Thẩm Vọng chưa kịp bảo người giúp việc rót nước cho họ thì đột nhiên nhìn chằm cahừm vào chiếc nhẫn trên ngón tay của Thẩm Tâm:"Đây là cái gì?"
Diệp Tri Du cướp lời đáp: "Nhẫn đính hôn.
"Thẩm Tâm thầm kêu than trong lòng. Thẩm Vọng liếc nhìn Diệp Tri Du, ánh mắt sắc bén tựa như có thể bắn ra mũi tên:"Chuyện lớn như vậy mà Diệp tổng cho là không cần báo cho trưởng bối hai bên hả?"
Diệp Tri Du nói: "Dĩ nhiên không phải thế, chẳng phải bây giờ tôi đang thông báo cho anh biết đó sao?"
Thẩm Vọng à một tiếng, đúng là báo cho biết thật: "Hai người bắt đầu khi nào? Đã phát triển đến mức đính hôn? Hơn nữa còn làm tùy tiện như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!