Vốn Lục Kinh Yến chẳng có cảm giác gì, cồn sát trùng đụng chạm vào làn da khẽ nhói đau, để cô biết được bản thân mình bị thương rồi.
Không cần nghĩ cũng biết được, chắc chắn là vừa rồi khi giằng co với Bạc Bộ, bị ả ta cào rách.
Cô chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Thế mà anh lại chú ý thấy rồi.
Lục Kinh Yến ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, cô chẳng kịp phản ứng lại.
Thời gian cô ngây người hơi lâu, đợi đến cô hồi thần, Thịnh Tiện đã ném chiếc tăm bông kia vào thùng rác bên cạnh, xé một chiếc băng cá nhân, cẩn thận từng chút một dán lên cổ cô.
Ngón tay anh quét qua làn da của cô, mang theo một dòng điện, châm chích khiến cô bỗng lui đầu về phía sau.
Giọng nói của anh vang lên từ trên đỉnh đầu cô, hơi thờ ơ: "Nói rồi, bảo em đừng nhúc nhích.
"
Cô không khỏi ngẩng đầu lên.
Tầm nhìn của cô chưa kịp chạm vào mặt anh, một bàn tay của anh đã đặt lên đầu cô, cô định cái đầu nhích tới nhích lui đó.
"Sao mà giống đứa nhóc thế.
"
Một tay khác của anh đè lên miếng băng cá nhân, dán chặt nó lên cổ của cô.
"Càng nói, càng nhúc nhích tợn hơn.
"
"! "
Tông giọng của anh vẫn thơ ơ không vẩn bất cứ cảm xúc nào, chẳng rõ có phải Lục Kinh Yến xuất hiện ảo giác hay không, thế mà cô lại nghe ra một chút xíu xiu cưng chiều ở trong đó.
Lục Kinh Yến há miệng, bỗng nhiên chẳng biết nói gì chop phải.
Ngay cả chút bực bội trong lòng vì chuyện anh bảo vệ Bạc Mộ cũng tiêu tán sạch sẽ.
Bàn tay của Thịnh Tiện nhanh chóng rời khỏi người cô.
Lục Kinh Yến nhìn anh một cái, giơ tay theo bản năng sờ lên vùng cổ được dán băng cá nhân.
Mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của anh trên đó.
Đầu ngón tay cô hơi run lên.
Ngay trong lúc này, Thịnh Tiện xoay lại nhìn cô một cái: "Còn chỗ nào bị thương không?"
Tay Lục Kinh Yến trượt từ trên cổ xuống.
Hai giây sau, cô mới phản ứng lại câu hỏi của anh: "Ờ, chắc không còn nữa đâu.
"
Thịnh Tiện không nói gì nữa.
Bỗng Lục Kinh Yến cũng không biết nên nói điều gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!