Gương mặt cô cắt không ra một giọt máu.
Bàn tay siết thành nắm đấm của cô run rẩy vô cùng, ngay cả đến hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bình thường cô gần nhưng tay không rời điện thoại, nhưng hiện giờ trong mắt cô nó lại trở nên gai mắt và khủng bố đến vậy.
Cô nuốt nước bọt, hệt như đang sợ hãi thứ gì đó, giãy giụa hồi lâu, cô mới nhặt điện thoại lên.
Cô run rẩy gõ lên bàn phím, ba chữ rất đơn giản, nhưng bị cô nhập sai mấy lần: "Cô là ai?"
Chẳng rõ đối phương có phải đã thoát ra chưa, mãi không trả lời cô.
Lục Kinh Yến nhìn giao diện trò chuyện, càng nhìn càng thấy khó thở.
Dì Tôn không ở nhà, Lục Hồng Trình cũng hiếm khi quay về, cả tòa nhà nhà chỉ có một mình cô.
Cô hơi sợ hãi.
Cô muốn có người ở bên cạnh.
Không cần biết đó là ai, chỉ cần có người là tốt.
Lục Kinh Yến nghĩ vậy rồi gấp gáp đứng dậy, ngay cả quần áo ngủ cũng không thay, đã vội vã chạy ra ngoài.
Lục Kinh Yến chạy ra khỏi khu dân cư, xông thẳng tới nơi có ánh đèn sáng nhất quảng trường.
Tuy lúc này thời tiết đã lạnh, nhưng quảng trường vẫn tập tụ rất nhiều người.
Lục Kinh Yến nhìn từng gương mặt xa lạ, cảm xúc chậm rãi ổn định hơn.
Lúc này trung tâm thương mại đã sắp đóng cửa, Lục Kinh Yến không bước vào, cô nhìn bốn phía xung quanh rồi xông vào một siêu thị nhỏ bên đường.
Cô không có tâm trạng đi dạo siêu thị, nên lao thẳng tới khu rượu
-thuốc lá, lấy một bao thuốc và mấy lon bia, thanh toán tiền xong thì ra ngoài.
Cô tùy tiện tìm một chiếc ghế ở quảng trường rồi ngồi xuống, tạch một tiếng mở nắp lon bia, cô uống một hớp hết nửa lon.
Trung tâm thương mại đã đóng cửa.
Người trên quảng trường càng lúc càng ít đi.
Lục Kinh Yến nhìn từng ngọn đèn trong trung tâm thương mại vụt tắt, cuối cùng vẫn không rời đi.
….
Đêm nay Thịnh Tiện uống chút rượu, nên không lái xe.
Xe taxi men theo con đường này, anh luôn cảm thấy có hơi quen mắt, mãi đến khi nhìn thấy tên của khu dân cư, anh mới phản ứng lại tối qua anh đã đến nơi này.
Lái về phía trước nữa chính là trung tâm thương mại, lúc đợi đèn đỏ, anh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó anh nhìn thấy cô.
Cô mặc đồ ngủ, mái tóc tiện tay buộc lên, chân đeo đôi dép lê và ngồi trên ghế gỗ, cô đương ngửa cổ nhả ra một vòng khói.
Trong thời gian anh nhìn cô, cô còn dùng tay khác cầm lon bia uống một ngụm.
Khung cảnh chẳng tốt đẹp tẹo nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!