Chương 25: (Vô Đề)

Trước khi quay đoàn làm phim đã phải đi tìm một video website để hợp tác, gần đây cuối cùng cũng tìm ra.

Có thể đoán được ngay tâm trạng của đạo diễn ra sao qua giọng điệu cực kỳ là nhẹ nhàng của anh.

Video website mua bản quyền mua trọn bộ, thuộc vào những kênh phát sóng hàng đầu. Đã từng có một bộ phim mạng đạt hơn 60 triệu lượt xem, nghe đâu lúc đó vì có quá nhiều hội viên muốn vào mà làm cho cổng nạp tiền bị sập mất luôn.

Công ty đã từng thành công rực rỡ nên khá là coi trọng những bộ phim mạng có tiềm lực, nghe nói giá tiền đưa ra cũng rất khả quan.

Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Hải Đồ đang chống cằm ngồi suy tư, trợ lý đưa cho cậu một chén nước, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: "Anh, đạo diễn bảo tối nay sẽ ăn một bữa cơm với người của website bên kia, hỏi anh có thời gian rảnh không.

"Hải Đồ nhận lấy cái cốc, quay đầu nhìn về phía đạo diễn. Đạo diễn đang nói chuyện cùng người khác, thấy Hải Đồ nhìn sang thì gật đầu với cậu một cái, rồi giơ tay làm động tác ok. Hải Đồ quay đầu lại hỏi:"Có nhất thiết phải đi không?

"Cái kiểu công việc xã giao này nghe có vẻ phiền phức quá mà. Trợ lý đoán ngay được suy nghĩ của cậu, đứng bên cạnh nói với vẻ khó xử:"Bảo ca nói trường hợp này nhất định phải đi, nếu không sẽ dễ để lại ấn tượng xấu với người ta."

"Thôi được rồi.

"Biết là trốn không xong, Hải Đồ cũng không suy nghĩ nhiều nữa, gửi cho Kỳ Khiêm cái tin nhắn bảo hắn tối nay không cần phải đón mình, sau đó chẳng có gì làm lại tiếp tục ngồi ngẩn người. Vì bữa tiệc tối hôm đó mà công việc ở đoàn làm phim chiều hôm nay kết thúc rất sớm. Quay xong cảnh cuối cùng, đạo diễn gọi mấy diễn viên chính đến, hẹn giờ xuất phát."Chỗ hẹn ở rất xa, mọi người nếu ai không có xe thì chúng ta đi ghép với nhau vậy." Ở đây toàn là mấy tiểu trong suốt, mỗi người ở công ty đều chưa đạt đến trình độ được có xe riêng, thậm chí nữ phụ hàng ngày còn phải chen chúc trên phương tiện công cộng để đến đây, nên đạo diễn nói vậy cũng coi như là giải quyết giúp họ một nan đề.

"Cũng được đấy."

Thịnh Kiến Trạch là người đầu tiên đáp lời: "Tôi sẽ chở Hải Đồ đi, phía sau còn 2 ghế nữa đó."

Hải Đồ chẳng muốn đi cùng cái tên đáng ghét tinh này chút nào, thế nhưng hôm nay Bảo An phải đi theo một nghệ sĩ khác, cũng không đến.

Cậu thì không có xe, cuối cùng chỉ có thể cực kì miễn cưỡng ngồi cùng Thịnh Kiến Trạch.

Hai người còn lại lên xe đều là nữ, chuẩn bị rề rà hơn nhiều. Hải Đồ vừa lên xe một cái là bắt đầu chơi điện thoại di động, cả người tỏa ra một vẻ từ

- chối

- nói

- chuyện.

Đáng tiếc là người bên cạnh hoàn toàn không nhận ra điều đó, Hải Đồ ngồi chưa được 2 phút, anh đã nói với vẻ đầy chua xót: "Lúc trước tôi rủ cậu đi chơi cậu không đi, đạo diễn gọi cái là cậu đi liền, có phải cậu xem thường tôi không vậy.

"Hải Đồ nhận được tin nhắn của Kỳ Khiêm, hỏi là tối nay cậu làm gì, sau khi biết là đi cùng cả đoàn, liền bảo cậu khi nào xong thì báo với mình. Thở hổn hển thở hổn hển:"Anh có đến đón tôi không?"

Phản ứng đầu tiên của Hải Đồ là như vậy, dù sao trong phim thần tượng đều diễn như vậy mà, tuy rằng giới tính không đúng lắm, hơn nữa Kỳ Khiêm được hỏi cũng không có cảm giác vui mừng gì cả.

Bản thân Kỳ Khiêm thì không hề nghĩ đến chuyện buổi tối sẽ đi đón cậu, cảm thấy như vậy rất ngớ ngẩn, nhưng khi nhìn thấy câu hỏi của Hải Đồ, hắn suy nghĩ không bao lâu đã thần xui quỷ khiến mà đồng ý.

Trẻ con mà, vẫn cần phải dỗ dành

Hắn nghĩ không sai, quả nhiên là sau khi nhận được tin nhắn Hải Đồ trong lòng nở hoa, nhưng dạo này cậu đóng mặt than nhiều quá, cho nên chỉ hơi nhếch khóe miệng một chút, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

Hài lòng cất điện thoại đi, lúc này Hải Đồ mới rảnh rỗi để đối phó với tiểu đồng bọn vẫn líu lo không ngừng từ nãy đến giờ.

"Kiểu xã giao này chắc chắn sẽ ăn xong rất muộn, có khi còn đi đến cả mấy chỗ như hộp đêm ấy chứ." Thịnh Kiến Trạch uống miếng nước, nói tiếp: "Như vậy, tối mai chúng ta đi chơi đi, tôi có kể với cậu là dạo này có trò mới nổi cực kì đó, nhiều quán net cafe còn có hoạt động thưởng tiền người chơi, chúng ta đến đó chơi, tiền thắng được bao nhiêu cho cậu hết!"

Hải Đồ vừa mới lấy lại tinh thần đã thấy câu đấy, lườm anh một cái nói không muốn đi.

Thái độ như vậy cũng là bị rèn luyện mà ra, từ lần trước khi Hải Đồ từ chối Thịnh Kiến Trạch đi chơi lái máy bay, người này như muốn phân cao thấp với cậu vậy, ngày nào cũng viện các thể loại lý do để rủ cậu đi chơi.

Có điều tính tự giác của Hải Đồ không hề cùng trình độ với đứa nhóc chưa tốt nghiệp cấp 2, nên chưa hề đồng ý dù chỉ một lần.

Thịnh Kiến Trạch chịu đả kích đã quen, chỉ giả vờ giả vịt than thở một tiếng: "Cậu đúng là một con thỏ độc ác mà.

"Anh than thở xong thì đến lượt Hải Đồ thở dài:"Còn cậu thì nhàm chán quá mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!