Chương 23: (Vô Đề)

Cảnh đầu tiên quay rất suôn sẻ, sau khi quay xong đạo diễn cứ khen mãi là lúc hai người đối mặt nhau nhìn rất có sức hút.

Quay cảnh này xong đoàn người lại trở về trường quay bắt đầu quay những cảnh khác.

Nhân lúc mọi người đang thu dọn đồ đạc, Hải Đồ đứng một bên lấy điện thoại ra nhìn một cái, quả nhiên là Kỳ Khiêm đã nhắn tin lại cho cậu, một câu lời ít mà ý nhiều.

Kỳ Khiêm: "Trợ lý?

"Mặc dù không được khen tạo hình mới làm cậu thấy hơi hụt hẫng, nhưng Hải Đồ vẫn biết thân biết phận mà kể hết chuyện về cậu trợ lý của mình. Kỳ Khiêm:"Chụp hình cậu ta cho tôi xem chút.

"Thở hổn hển hổn hển:"Hả?Kỳ Khiêm:Nhanh lên."

Hải Đồ bất đắc dĩ ừ một tiếng, tìm tấm hình trợ lý tự sướng rồi gửi cho Kỳ Khiêm.

Cậu vừa gửi vừa suy nghĩ trong đầu, thế này là Kỳ Khiêm nhìn trúng người khác rồi sao? Nếu muốn cậu đưa trợ lý đến cho hắn xem, cậu nên đưa hay là không đưa đây?

Trong lòng cậu suy nghĩ ngổn ngang, còn Kỳ Khiêm ở bên kia nhận được tấm ảnh xong thì lại không nói gì nữa.

Hải Đồ thở dài đầy nặng nề, cất điện thoại đi theo đoàn người trở về.

Đến lúc bọn họ trở về studio, Kỳ Khiêm mới thong thả mà trả lời tin nhắn, không nhắc lại chút gì chuyện cậu trợ lý kia.

Kỳ Khiêm: "Thấy ở đoàn làm phim thế nào, quay thuận lợi chứ? Buổi trưa tôi cho người mang cơm đến cho cậu.

"Cảm giác cuối cùng cũng được chú ý đến khiến Hải Đồ dễ chịu hơn nhiều, trước đề nghị mang cơm đến của Kỳ Khiêm, đương nhiên cậu sẽ không từ chối, dù sao cơm hộp ở đoàn làm phim cũng không thể so sánh với cơm bếp trưởng làm được. Kỳ Khiêm bên kia đang bận, nói được hai câu thì tỏ vẻ mình phải off một lúc. Kỳ Khiêm:"Được rồi, cứ như vậy nhé, buổi tối khi nào xong việc tôi cho người đến đón cậu, mà kiểu tóc mới rất là đẹp trai."

Hải Đồ nhìn câu cuối của hắn, vui rạo rực mà tắt điện thoại, lấy màn hình làm gương soi đi soi lại quả đầu của mình.

Mãi đến khi đạo diễn hô bắt đầu công việc, cậu mới kết thúc cái hành vi tự luyến này.

Buổi sáng ngoài hai cảnh quay cá nhân của Hải Đồ ra thì còn lại toàn là cảnh quần chúng.

Từ đoạn Cảnh Vĩ bắt gặp hồ sơ vụ án, cảnh phim sẽ dùng hình thức hồi tưởng mà chuyển tới ngày vụ án xảy ra.

Chiều hôm ấy lúc vừa cơm nước xong thì phòng tiếp dân nhận được một vụ báo án, nói là trong phòng trọ của mình có người chết.

Đương nhiên là đội hình sự sẽ xuất cảnh với tốc độ nhanh nhất, thầy của Cảnh Vĩ ở trong đội ngũ chủ lực nên tiện tay đem cậu học trò nhỏ của mình đi cùng để cọ xát thực tế.

Người phụ nữ thắt cổ tự tử, lúc chết hai mắt lồi ra ngoài, đầu lưỡi thè ra một cách đáng sợ, theo lý thuyết thì trông phải khủng khiếp vô cùng.

Nhưng mà cảnh tượng đó sẽ không xuất hiện trong ống kính, cho nên đoàn làm phim chỉ dùng một con búp bê hình người thắt lên, cho nó mặc quần áo của người chết, cũng không đáng sợ, ngược lại có vẻ hơi buồn cười.

Vì một cảnh sát mới nhậm chức, đạo diễn yêu cầu Hải Đồ nhất định phải thể hiện vẻ mặt sợ hãi, cậu hết cách rồi, nên trước khi quay phải lén tìm mấy tấm hình kinh dị để xem, tự khiến chính mình sợ gần chết, mới tạm coi là đạt yêu cầu của đạo diễn.

Sau khi Hải Đồ diễn xong cảnh này, Bảo An và trợ lý nhỏ cùng nhau chạy lại, người thì đưa nước người thì vỗ lưng.

"Chắc là sợ lắm, mặt cậu trắng bệch rồi này."

Không biết làm thế nào mà Bảo An nhìn thấy trên gương mặt đen sì của cậu cái màu trắng, cực kì đau lòng nói: "Haizzz, về sau trong kịch bản vai chính còn thường xuyên bị dọa đến phát sợ đó, cậu phải làm sao bây giờ?

"Hải Đồ uống một ngụm nước, thực ra trong lòng không chút gợn sóng, cậu hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, nói với Bảo An:"Quen rồi thì không sao."

Mấy cảnh quần chúng quay không thuận lợi lắm, trong đoàn làm phim đa số là người mới hoặc diễn viên quần chúng, nên thường sẽ xuất hiện một vài tình huống ngoài ý muốn.

Buổi trưa lúc kết thúc công việc, vẻ mặt phó đạo diễn có vẻ khó coi, kéo đạo diễn qua một bên nói chuyện. Đại khái là vì nhiệm vụ quay phim chưa đạt được mục tiêu đề ra.

Không biết hai người nói cái gì, giọng càng lúc càng lớn. Nhìn bọn họ cãi nhau, động tác trên tay những người khác không kiềm được mà nhẹ nhàng hơn, ngay cả anh chàng đưa cơm lúc đi vào cũng nhìn quanh một cách khó hiểu, sau đó rón ra rón rén đưa mang cơm đến chỗ người phụ trách.

Khi đến bữa rồi thì chẳng ai thèm quan tâm người khác cãi nhau ra sao, lúc mọi người chuẩn bị đi lấy phần cơm của mình, thì thấy từ, bên ngoài đi vào một anh đưa cơm khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!