Hoài An khoác trên mình bộ viên lĩnh dài màu tiên hồng lộng lẫy, quấn thường màu hồng sẫm và váy đỏ bên dưới, tôn lên nước da trắng như sứ của tiểu thư đất Châu Hoan. Cô lặng lẽ kéo màn nhìn ra ngoài kiệu. Hôm nay tiết xuân sang làm con người ta thấy xốn xang kì lạ. Nghe nói, buổi tiệc yến khai xuân này Công Uẩn cũng sẽ tham gia. Kể từ lúc trở về từ lần trốn thoát đó, cô không gặp lại y, đây là cơ hội tương phùng hiếm có.
-Ngọc à, yến tiệc hôm nay ở đâu thế?
Ngọc chạy lại, nhìn quanh rồi kéo màn xuống.
-Tiểu thư, không được để lộ dung nhan đâu.
Hoài An chỉ mím môi. Hôm nay người trong phủ trang điểm cho cô rất đẹp, y phục cũng tuyệt nhiên được trau chuốt hơn tóc chất cũng rất đẹp, cài trâm ngọc hoa lưu ly quyền quý. Nhìn trong gương đồng, cô cũng thất thần một lúc. Ở thời hiện đại, cô ít khi chăm chút cho bản thân mình.
-Tiểu thư, mời xuống kiệu.
Hoài An ngước mắt nhìn Ngọc đã vén tấm màn thêu, đưa tay dìu cô.
Khung cảnh trước mắt như ào vào đôi mắt trong veo của thiếu nữ. Hoài An sững sờ nhìn những dãy đình phủ mái ngói rực rỡ dưới nắng vàng, lộng lẫy treo đèn lồng đỏ khắp nơi. Gia yến lập xuân, ai nấy đều nô nức vận y phục sặc sỡ khoe sắc. Hoa đào cũng nở rồi, không gian truyền đến hương thơm nhàn nhạt và cánh hoa bay trong nền trời trong veo.
-Quốc sư và tướng quân ở đâu rồi?
Ngọc e dè nhìn cô.
-Mọi người đều ở bên trong ạ.
Hoài An gật đầu khẽ. Lòng cô dấy lên dự cảm kì lạ, giác quan của người chiến sĩ thôi thúc cô rời ngay khỏi những mái ngói sơn son này.
-Tiểu thư, người sao vậy? Chúng ta vào trong thôi, mọi người đều đang đợi.
Khai yến lập xuân. Công Uẩn biên thư gửi cho cô, nói đây chỉ là một gia yến nhỏ. Cô hít một hơi, nhấc váy bước qua thềm cổng, tiến vào khu lầu cao gác tía đang ngập trong tiếng đàn du dương.
Bước vào sân tiệc, Hoài An thẳng người tiến vào. Phía trước mặt cô, nơi vị trí chánh tọa trên thềm cao, một người mặc long bào, đầu đội mão bình thiên đang ngự tọa. Cô ngước mắt nhìn quanh, những dãy bàn dọc lối đi, với những con người quần áo tóc tai lộng lẫy đang nâng chén vàng.
"Quay về đi"
Cô nhắm nghiền mắt. Dường như đó là tiếng nói vọng từ tiềm thức. Là thân xác này đang muốn nói với cô ư? Hoài An toan quay đầu bỏ đi.
-Bệ hạ.
Sư Vạn Hạnh đang ngồi sát long ỷ, vội đứng dậy.
-Quốc sư có điều chi muốn nói?
-À, cũng chẳng là chuyện chi to tát, đây là người cháu gái của sư Khánh Vân, đích nữ của tổng trấn Châu Hoan, xin được tiếp kiến bệ hạ.
Hoài An ngước mắt nhìn sư Vạn Hạnh rồi nhìn vua. Lê Đại Hành, vị vua trông hiền từ và phúc hậu vô vàn, ánh mắt như ngàn tinh tú lấp lánh. Ông là người khiến con người ta trông thấy đều sẽ vô thức cúi chào.
Công Uẩn đứng dậy, càng làm Hoài An cau mày. Y tiến đến chỗ cô, dắt cô về phía chỗ ngồi cạnh sư Vạn Hạnh. Ánh mắt y không nhìn cô lấy một lần.
Hoài An nghiến răng. Nữ nhân Lý Hoài An yêu Công Uẩn như vậy, y lại lừa nàng đến buổi cung yến hôm nay.
-Vậy, Lý tướng quân cũng quen biết tiểu thư sao?
-Bẩm bệ hạ, thần và Hoài An từ nhỏ đã sớm biết nhau, anh em đều rất hòa thuận.
Hoài An bật cười lạnh, cô nhìn sang bên. Cô cười, vì xót xa cho Lý Hoài An. Nữ nhân này trong tiềm thức vẫn yêu y đến hồ đồ. Hôm nay Công Uẩn mặc hoàng bào màu tía, oai phong vạn phần.
Hay cho câu anh em hòa thuận.
Nụ cười chua chát đó, chẳng hiểu sao lại lọt vào mắt một kẻ ngoài cuộc vô tâm.
Chí Trung nâng chén vàng, nhấp một ngụm rượu. Đôi mắt nâu hướng về phía nữ nhân diễm lệ muôn phần, thật khác với vẻ ngoài cố chấp y gặp ở Châu Đằng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!