Hoài An nhấc váy tiến về phía điện lớn, cô quyết định rồi, cô không thể ngồi yên đợi người ta sắp đặt, an bài.
Vừa tới cổng đá, cô đã thấy một vị sư vận thường phục đang tiến về phía nội đình, trông nét mặt như đang ngẫm nghĩ điều chi. Cô chẳng nghĩ ngợi gì mà đuổi theo.
Hoài An cúi người ngấp nghé nhìn qua ô cửa gỗ ở bên hông căn phòng chánh tọa trong dãy nhà hậu đình. Là thư án của sư Vạn Hạnh mà.
Ngồi trên thượng toạ hẳn là Quốc sư Vạn Hạnh. Quốc sư quyền uy được vua Lê hết lòng trọng dụng.
-Ông đến rồi à.
Vị sư ban nãy ngồi xuống chiếc ghế gỗ trầm bên tay phải. Quốc sư đặt tập kinh Phật xuống, cũng đến chiếc ghế bên cạnh, châm trà mời.
-Ông đường xa tới đây để thăm Công Uẩn sao?
Hoài An nhăn mặt, thăm Công Uẩn? Chẳng lẽ đây là sư trụ trì chùa Cổ Pháp, Lý Khánh Vân?
Công Uẩn đã từng kể cho cô nghe về quá khứ của y, về tuổi thơ mồ côi được sư Lý Khánh Vân cho mang họ Lý, vào ở trong chùa.
-Chuyện đó, ông đã thu xếp ổn thỏa chứ?
Sư Vạn Hạnh vuốt dọc chỏm râu, gật gù.
-Đã nắm được cơ hội ngàn năm có một, yến tiệc khai xuân, ta vừa đẩy được giặc Chiêm Thành, hoàng thượng chắc chắn sẽ đồng ý.
Lý Khánh Vân nhấp một ngụm trà, cố nén tiếng thở dài.
-Chỉ là, từ xưa tới giờ tình cảm của con bé và Công Uẩn rất tốt. Chuyện này e là...
-Vì đại nghiệp, chắc Công Uẩn sẽ hiểu chuyện mà tuân theo.
Hoài An giật mình, con bé mà ông ta nhắc đến, không lẽ là cô?
-Công Uẩn tính tình ngang tàng là vậy, nhưng tất hiểu lẽ phải, ta tin nó cũng sẽ phân biệt đúng sai, mà nghe theo.
Sư Vạn Hạnh nói câu đó càng khiến Hoài An bất an đến cồn cào. Họ nói như vậy là muốn đem cô đi xa khỏi Công Uẩn sao? Bằng cách nào? Hay đúng như Công Uẩn dự đoán, gả cô cho một vị vương gia?
-Nhưng ít ra ta cũng nên báo cho nó một tiếng, bằng không đến lúc đó nó lại làm loạn, hỏng cả đại sự!
Sư Vạn Hạnh trầm ngâm, ông hướng cặp mắt đầy suy nghĩ ra xa, đầu khẽ gật nhẹ.
-Ông nói cũng có lí. Nhưng Công Uẩn cũng chẳng dễ gì để con bé gả cho Lê Long Việt, nói với nó, nó càng làm loạn hơn.
Hoài An sững sờ đến cảm giác tim ngừng đập. Trước giờ Hoài An đều có suy nghĩ lấy ai chứ chưa từng nghĩ một ngày mình bị gả đi theo âm mưu của một ai đó.
Cô đứng dậy, siết bàn tay mà vòng qua cửa chính đi vào chánh điện, hiên ngang đứng trước mặt hai vị sư.
Lý Khánh Vân trông thấy cô thì bất ngờ.
-Hoài An, con?
-Con không muốn!
Sư Vạn Hạnh ngước mắt nhìn cô, chân mày vẫn giãn ra, điềm tĩnh như mặt hồ.
-Con không muốn cuộc đời mình bị sắp đặt như thế. Yêu ai lấy ai là quyền của con.
Ông quay lưng đi, vẻ mặt như gió như mây, nét mày lại thâm sâu khó đoán.
-Con cứ về phòng trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!