Hôm nay trời đẹp, Chính cung hoàng hậu đến ngự uyển cho dựng trường bắn rèn luyện.
Hoài An động tác uyển chuyển, dáng người chuẩn xác giương cung, dồn hơi ưỡn ngực, cô nheo mắt nhắm mũi tên vào tấm bia ở tận tít xa kia.
Phập!
Binh sĩ chạy ra rồi phất cao cờ hiệu.
-Trúng hồng tâm!
Hoàng hậu nhếch môi hồng cười khẽ rồi lấy thêm một mũi tên nữa kê lên cung.
-Là hoàng hậu mà lại tự dựng trường bắn giữa cấm cung, đúng là vô pháp vô thiên!
Hoài An quay đầu, nheo mắt nhìn Mỹ Nguyệt Hoàng hậu. Cô cười lạnh rồi xoay người, giương cung về phía nàng ta.
Cả trường bắn hoảng hồn nhìn về phía hai người. Mỹ Nguyệt thất kinh la toáng lên ôm đầu ngồi thụp xuống, cung nữ nội quan đều đồng loạt quỳ thụp xuống khóc lóc kêu van.
Hoài An sắc mặt lạnh lẽo, hạ cung.
-Là hoàng hậu chứ đâu phải là tù nhân, việc gì mà không thể?
Nàng ta mở trừng mắt nhìn cô, rồi đứng phắt dậy, nghiến răng nói.
-Ta nói cho ngươi biết, Huệ Trinh Hoàng hậu có thể chịu thua ngươi, nhưng ta thì không!
Hoài An gật gù, chỉ nhìn chiếc cung của mình được đích thân Chí Trung khắc tên lên.
-Tùy cô.
Cô quay đi lại giương cung lên bắn.
-Ta đang nói chuyện với ngươi!
Hoài An lạnh lùng nhấc một mũi tên nhọn hoắc lên rồi nhắm bắn.
-Muốn nói chuyện tán gẫu thì cô tìm hai người kia đi, tôi không có hứng thú.
Nàng ta căm phẫn chạy đến túm lấy vai cô kéo phăng lại. Hoài An nhanh như chớp rút mũi tên kề lên cổ nàng.
Mỹ Nguyệt nghiến răng nhìn đầu mũi tên mát lạnh đang áp lên cổ mình, lại nhìn gương mặt điềm nhiên không sợ hãi của Hoài An.
-Ngươi chỉ là con gái của một Tổng trấn mà lại được phong Chính cung! Ta là con gái của Thái sư, của đại thần...
Nàng ta trừng mắt với Hoài An, càng làm cô thấy đáng thương. Những cô gái này đều còn rất trẻ, chừng mời sáu, mười bảy tuổi đã ở đây tranh đấu nhau vì tấm chồng rồi. Suy nghĩ, vẫn còn trẻ con lắm, tị nạnh nhau, được ích gì đâu.
-Cô có ở bên hoàng thượng lúc ngài ấy chưa làm vua chứ?
Mỹ Nguyệt vung tay toan tát nữ nhân đối diện, nhưng nhớ đến kết cuộc của Huệ Trinh hôm trước, vội thu tay về.
-Nếu chỉ vì ta đến sau thì ta không cam tâm! Dựa vào thế gia, ta chắc chắn hơn cô, dựa vào tài cầm kì thi họa, ta ăn đứt cô, dựa vào nhan sắc, bổn cung chắc chắn không thua cô!
-Nếu vậy thì sao ta không tranh xem sắp tới ai sẽ là người tặng cho sinh thần của bệ hạ món quà đặc biệt nhất?
Hoài An nhếch mày nhìn ra sau.
Cảm Thánh Hoàng hậu từ bao giờ đã đứng ở đấy, lặng lẽ xem kịch hay. Dẫu tính khí kiêu kì đỏng đảnh, Hoài An không thích nàng ta, nhưng phải thừa nhận, nàng ta là nữ nhân đẹp nhất mà Hoài An từng gặp từ khi lạc về thời đại này. Nét mày mỏng manh, cánh mũi thẳng tắp, da trắng như sứ, đôi môi hồng như hoa ban đỏ nở giữa cao nguyên.
Mỹ Nguyệt cười lạnh nhìn Cảm Thánh. Thái sư và Thái uý trên quan trường luôn đấu đá nhau, hai cô con gái cũng học theo mà suốt ngày ganh ghét đối nghịch nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!