Chương 21: Hơi Tàn

Lê Đại Hành đã bảo Chí Trung lui ra trước, ông có chuyện muốn nói riêng với Hoài An.

Cô lặng lẽ ngước nhìn ông ngồi trên ngai vàng rộng lớn nhưng cô độc. Chẳng phải khi về già, con người ta càng muốn quây quần bên gia đình hay sao? Vậy mà ngoài kia hậu cung tranh đấu nhau, anh em thù ghét nhau. Bằng hữu thì đều chỉ còn là những nắm xương tàn.

Làm vua, chính là đơn độc vậy sao?

-Ba đứa con ta yêu thương nhất là Long Thâu, Long Việt và Long Đĩnh.

Cô bất giác chau mày nhìn ông. Lê Đại Hành gương mặt cả đời chinh chiến, nếp nhăn xô vào nhau đầy mệt mỏi.

-Những hoàng tử khác đều là con của Hoàng đế, duy chỉ có Long Thâu là con của Lê Hoàn.

Lê Long Thâu là con trưởng của Lê Đại Hành, năm đó theo ông đánh đông dẹp bắc, vó ngựa tứ phương. Đến nay lại không còn nữa...

-Ta đã từng hứa với nó, giang sơn này về tay ta rồi, ta nhất định sẽ trao hết cho con, trọn vẹn cho con.

Hoài An cố nén tiếng thở dài. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao có thể không đau lòng.

-Nhưng Long Việt lại hiền lành, Chí Trung lại mạnh mẽ. Nếu không có cái tên Chí Trung năm đó ta đặt cho nó, nhất định nó sẽ lại là mũi gươm đâm vào chính anh em ruột của nó.

Hóa ra, Lê Đại Hành chưa từng tin Chí Trung.

-Dẫu chúng có ra sao, thì chúng vẫn là con trai ta, vẫn phải gánh cái nghiệp quá lớn của ta. Nhưng xin cô... đừng làm hại đến chúng.

Cô cúi mặt cố nén cơn xúc động đang ứa thành nước mắt. Nhân quả vô thường, Lê Đại Hành muốn không là không sao?

-Ít nhất, cũng đừng làm hại đến Chí Trung.

Lúc này cô không dám ngửa mặt nhìn ông nữa, cũng không có tư cách nhìn ông nữa.

Cô chỉ có thể hứa bảo vệ y, không thể bảo vệ cho nhà Lê đã đi đến lụi tàn.

-Ta sắp phải đến gặp bọn họ rồi.

Giọng nói của Lê Đại Hành bỗng run lên nghẹn ngào, càng khiến Hoài An không kìm lòng mà muốn bật khóc.

-Đinh Tiên Hoàng, Đinh Liễn, Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Phạm Hạp, Phạm Cự Lạng, ta sắp phải đến gặp họ rồi.

Giao Châu Thất Hùng lưu danh sử sách, cũng đã đến ngày không còn một ai.

-Bọn họ nhất định rất hận ta, mới để ta cô độc đến nhường này. Tại sao, đến cuối cùng bằng hữu của ta cũng không còn một ai?

Hoài An ngước ánh mắt ngoan cường nhìn ông đầy trách cứ.

Dẫu sao cô vẫn là cảnh sát, cô không chấp nhận được việc giết người khác để cướp đi những gì họ dày công gầy dựng lên.

-Cô điều tra được nguyên nhân cái chết của Đinh Tiên Hoàng nhưng không điều tra được ẩn tình phía sau đó.

Đôi mắt Lê Đại Hành nhoèn đi, bên tai hiện về bao tiếng vọng về của những năm tháng xưa cũ.

-Dương hậu không hề liên quan gì đến việc này. Nàng ấy chưa từng manh tâm giết Đinh Tiên Hoàng.

-Dương hậu đã tẩm Bích độc vào hương xông. Khó tránh khỏi đồng lõa!

Cô kiên quyết nói. Lưới trời lồng lộng, đừng nghĩ một câu nói có thể xóa đi tội danh ông trời đã định sẵn.

-Nàng ấy đến cuối cùng vẫn muốn ta tha cho Đinh đế, đến cuối cùng vẫn muốn cùng Đinh đế quy tiên! Những năm tháng dằn vặt về sau đã chính là sự trừng phạt lớn nhất của nàng ấy rồi...

Dương Vân Nga, mối tình với Đinh Tiên Hoàng... Chẳng lẽ cô đã sai khi kết tội bà ấy. Rằng bà chưa từng manh tâm giết vua giành ngai vàng cho con trai, rồi dựa dẫm vào Lê Đại Hành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!