Chương 11: Lung Lay

Hoài An trèo qua cửa sổ vào phòng, đưa mắt nhìn vào trong buồng màn đã buông xuống, chắc Lê Chí Trung đã ngủ say rồi. Cô lẻn về phía thư phòng, vừa vào đã giật mình nhìn tên bạch y kia nằm trên bàn, ngọn nến vẫn le lói cháy.

Đêm khuya lại mặc đồ trắng, lại còn để nến hắt hiu!

Hắn ngủ gật cũng phải chọn ngay chỗ cất lệnh bài mà ngủ, chọn đúng đêm cô lẻn vào mà ngủ!

Nhưng đêm nay người canh gác lỏng lẻo, không phải đêm nào cũng thuận lợi lẻn vào được. Nhớ đêm trước cô phải chật vật lắm mới có thể đánh cắp lệnh bài mà toàn mạng trở về.

Liều một phen, Hoài An tiến tới gần Chí Trung, cô thận trọng ngồi lên chiếc trường kỉ phía sau bàn, nhấc ván gỗ lên, lộ ra một mật ngăn. Bên trong có một chiếc rương bạc, lót đệm đỏ nhung. Cô cẩn thận đặt lại lệnh bài ngay ngắn rồi cất mọi thứ về đúng vị trí ban đầu. Cô học rất giỏi môn Tâm lý tội phạm, về đây áp dụng liền tìm ra ngay chỗ tên người đá này giấu đồ quý giá rồi.

Cô quay sang, thấy Chí Trung vẫn đang say ngủ. Hoài An nín thở nhìn gương mặt góc cạnh của y trong ánh nến leo lắt, càng tuấn tú vô cùng. Hàng mi cụp xuống hiền lanh, đôi môi cong và làn da đáng ghen tị. Tên này, chắc không phải là được đi thẩm mỹ viện hàng tháng đó chứ?

Bất ngờ, Chí Trung ngáp dài rồi vươn vai. Hoài Anh hoảng hốt nằm xuống trường kỷ, khuất trong bóng tối. Chí Trung tự dưng đứng dậy rồi nằm nhoài ra trường kỷ, vòng tay ôm chặt lấy cô.

Hoài An thất kinh nhìn mình bị tên háo sắc này giữ lấy, nhưng lại không cách nào chống lại hắn. Hắn phát hiện chẳng phải cô sẽ thảm bại trong tay hắn sao?

-Vương phi, lại còn dám đi lung tung hả, ngoan ngoãn mà nằm ngủ đi.

Giọng nói mơ ngủ của y và hai con mắt nhắm chặt làm Hoài An vững tin tên người đá này chỉ đang mơ ngủ mà thôi. Tên háo sắc này, ngủ rồi vẫn háo sắc...

Đợi lát y ngủ say rồi cô sẽ tẩu thoát.

-Lúc nãy là ta lệnh cho thị vệ giải tán, nếu cô không muốn tan xương nát thịt thì ngoan ngoãn ở lại đây.

Cô trừng mắt nhìn tên vô lại trước mặt, vẫn đang ôm chặt cô. Cô mà sợ tan xương nát thịt sao? 

-Nếu cô còn muốn sống để giúp tên họ Lý đó thì nên an phận mà ngủ đi.

Tên vô lại, rõ ràng là vô lại. Hoài An cắn răng nhìn gương mặt nửa phút trước cô vẫn còn đang khen nức nở.

Nhưng thực sự, nằm trong lòng hắn thế này, tự dưng ấm áp quá. Hoài An lặng lẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở dịu dàng của Chí Trung. Đêm mà, dường như hắn cũng chẳng hung dữ nữa.

Chí Trung cúi đầu nhìn nữ nhân bé nhỏ đã ngủ từ lúc nào, lại còn đưa tay níu lấy vạt áo mình, y bỗng dưng nhếch môi cười.

-Đúng là, đã định cho cô về rồi, lại còn háo sắc ngắm ta ngủ.

Y đưa tay vuốt dọc mái tóc cô. Cảm giác ôm một nữ nhân vào lòng rồi ngủ là thế này ư? Dẫu cô ta là nội gián, là con cờ, vẫn cảm thấy lòng thật dễ chịu ư?

Y thở dài rồi cũng ngủ thiếp đi mất.

______

Chí Trung mở mắt dậy đã thấy bên cạnh trống trơn. Y nhếch môi cười hắt. Như vậy mới là Hoài An chứ? Cô chẳng lẽ lại để y phát hiện ra mình lẻn vào thư phòng?

Chí Trung mở toang cửa bước vào buồng trong. Ngọc đi vội ra, cúi đầu.

-Vương gia, vương phi vẫn...

Y chỉ đưa tay lên miệng ra hiệu nói khẽ. Ngọc cúi đầu lui đi mất.

Chí Trung đứng dựa tường nhìn Hoài An cuộn trong chiếc chăn bông mà ngủ say. Y phì cười rồi ném thân mình nằm lên giường, vòng tay ôm lấy cô. Hoài An thấy động lập tức bừng tỉnh, cô trợn trừng mắt đẩy mạnh y ra cách xa mình.

-Này anh làm gì vậy!

-Bỗng dưng đêm qua ta mơ thấy mình ôm nhau ngủ thế này, bèn đến đây thử xem.

Cô nghiến răng giật phăng chiếc gối trên đầu y, làm y bất ngờ đập đầu xuống giường.

-Vô lại!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!