"Anh có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng anh sẽ về sớm. Em cứ ngủ thêm, xem phim hay đọc tiểu thuyết gì đó. Anh sẽ về sớm, được không?"
Tôi buông tay ra.
Giang Trì đắp chăn cho tôi cẩn thận, hôn nhẹ lên trán tôi như mọi khi:
"Ngoan, ngủ đi. Tháng này để anh rửa hết chén cho nhé? Tháng sau là sinh nhật em, em muốn gì, anh đều sẽ mua cho."
Tôi gật đầu.
Giang Trì lúc này mới yên tâm.
Tôi nhìn anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ. Cánh cửa ngoài cũng khép lại.
Chỉ còn lại tôi, một mình trong căn phòng trống.
5
Tôi đồng ý.
Tôi cúi đầu ký tên, đẩy tờ đăng ký hiến tạng về phía nữ bác sĩ ngồi đối diện.
Cô ấy họ An, là một người phụ nữ trẻ với làn da trắng nõn. Nhìn qua chắc cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, gương mặt đầy thiện ý, nhẹ giọng hỏi:
"Người nhà của cô đã đồng ý chưa? Nếu đến lúc đó gia đình không đồng ý, việc hiến tạng vẫn có thể bị hủy."
"Tôi không có người nhà." Tôi cười.
"Có thể hiến được gì thì hiến hết đi."
Hiến xong, biết đâu vẫn còn có người đến thắp hương cho tôi mỗi năm.
Tôi nhìn cô ấy, nhạy bén nhận ra trong ánh mắt lướt qua một tia áy náy.
"Không sao đâu, cô đừng bận tâm."
"... Thật ra tình trạng của cô cũng không đến mức tệ như vậy đâu. Phải lạc quan lên. Tâm trạng ảnh hưởng rất nhiều đến quá trình điều trị."
Giọng cô ấy có phần bất an hơn cả tôi.
"Hóa trị và xạ trị có thể ảnh hưởng tới thai nhi, nên tôi không khuyến khích…"
Tôi biết.
Tôi đã tìm hiểu rồi. Nếu là ung thư giai đoạn nhẹ thì có thể thử điều trị bảo tồn thai, vẫn có hy vọng mẹ tròn con vuông.
Nhưng nếu đã nặng thì bác sĩ thường không khuyên giữ lại em bé.
Nếu tôi có người thân bên cạnh, có lẽ bác sĩ sẽ lựa lời mà nói nhẹ đi, vẽ nên hy vọng mong manh, bảo rằng bệnh của tôi không quá nghiêm trọng.
Tối qua tôi thấy trên Tieba* có người kể, chỉ cần lừa bệnh nhân một chút, khiến họ vui lên thì biết đâu kỳ tích sẽ xảy ra.
(*một mạng xã hội trực tuyến được thiết kế dưới nền tảng của ứng dụng tìm kiếm thông tin Baidu do công ty Bách Độ sáng tạo năm 2003.)
Tiếc là, chẳng có ai nói dối tôi cả.
Không thể để đứa bé ấy phải một mình đến thế giới này, cô độc như tôi đã từng.
"…Tuần thứ bảy rồi đúng không?" Tôi cúi đầu cười khẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!