Chương 3: (Vô Đề)

Hoặc… tôi sẽ bật khóc mà nói ra tất cả.

Rằng tôi rất sợ. Sợ đau, sợ chữa không khỏi. Sợ sau khi hóa trị đầu trọc lóc, không thể buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy cũng chẳng còn đẹp nữa.

Rằng tôi thật sự không nỡ bỏ đứa bé này. Trong phòng trẻ ở căn nhà mới, anh từng bảo sẽ để nguyên một mảng tường vẽ tranh, rằng sau này chúng tôi sẽ sinh một bé gái, anh sẽ chơi lego cùng con, mua cho con thật nhiều váy xinh.

Rồi anh nhất định sẽ lại dỗ dành bằng mấy câu ngọt ngào cũ mèm, bảo trong mắt anh tôi mãi mãi là người đẹp nhất. Nói rằng sau này chúng tôi sẽ có thật nhiều con, đứa bé này không biết điều gì cả, thôi không giữ cũng được.

Chỉ là, tôi còn chưa kịp nghĩ xong thì điện thoại của anh đã gọi tới.

Trong điện thoại, anh bảo chuyện đăng ký kết hôn có thể hoãn lại một chút không.

Tôi gần như đồng ý không do dự.

Anh yêu tôi đến vậy, vì tôi mà sẵn sàng từ bỏ tất cả. Làm sao tôi có thể vì bản thân mà kéo anh theo cả đời?

Lúc đó, tôi thậm chí đã hy vọng giá như anh không còn yêu tôi nữa.

Như vậy, anh sẽ không phải đau lòng.

Có lẽ vào khoảnh khắc ấy, một thần linh nào đó đi ngang qua đã cúi xuống nghe thấy nguyện vọng của tôi.

Bởi vì… từ sau đó, Giang Trì thật sự không còn yêu tôi như trước nữa.

Tôi rất muốn tiếp tục tồn tại nhưng tôi không biết liệu việc tiếp tục tồn tại… có khi nào còn đau đớn hơn cả hóa trị không.

4

Tôi ngồi trong phòng làm việc suốt cả đêm, gió thổi lồng lộng, vậy mà vẫn chẳng nghĩ ra được nên làm gì tiếp theo.

Giang Trì dậy lúc 7 giờ sáng, anh xoa xoa huyệt thái dương, đẩy cửa phòng làm việc bước vào.

Áo sơ mi xanh nhạt phối với quần tây, tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon. Tôi không phải kiểu người mê ngoại hình nhưng thỉnh thoảng vẫn bị khuôn mặt ấy của anh làm cho ngẩn ngơ.

Thấy tôi ngồi đó, anh hơi sững lại, hỏi:

"Em sao vậy?"

Tôi lắc đầu:

"Không sao. Em định xin nghỉ một thời gian."

Giang Trì bật cười, vươn tay định xoa đầu tôi:

"Từ chức cũng được, anh đâu đến mức không nuôi nổi em."

Tôi nhẹ nhàng né tránh.

Bàn tay anh khựng lại giữa không trung, có chút lúng túng rồi rút về:

"Vì sao lại xin nghỉ?"

"Gần đây mệt mỏi quá."

Nếu chỉ vì công việc mà mệt, thì tôi  người đã đi làm chín năm  có lẽ cũng nên thấy mệt từ lâu rồi.

Từ khi vào đại học, tôi đã vừa học vừa làm. Mới ra trường, tôi còn là người nuôi Giang Trì.

Khi đó anh cắt đứt quan hệ với gia đình, cùng vài người anh em lập nghiệp. Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ, sống những ngày tháng thu không đủ chi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!