Anh là kiểu người bướng bỉnh, đã xác định con đường thì sẽ cứ thế mà đi tới cùng, kể cả đi vào ngõ cụt.
Tôi nhận ra điều đó từ lần anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ vào đêm giao thừa năm ấy.
Tôi xách theo ít trái cây, đứng trước mặt bố mẹ anh với dáng vẻ lúng túng, ngại ngùng.
Bố mẹ anh tiếp đón tôi khá lịch sự, khách khí.
Lúc người giúp việc dọn bàn xong, mẹ anh ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Giang Trì đến nói chuyện riêng.
Đèn trong biệt thự sáng đến chói mắt, chói hơn cả ánh nắng tháng tám. Nó rọi rõ trên người tôi chiếc áo khoác lông vũ cũ và chiếc quần jeans đã phai màu.
Thực ra, đó là bộ quần áo đẹp nhất của tôi lúc đó.
Tôi ngồi rụt rè trên sofa kiểu Âu, cố thu nhỏ sự hiện diện của mình hết mức có thể.
Ánh mắt người giúp việc cứ lén lút liếc về phía tôi, thấp thoáng có tiếng cười khẩy mỉa mai như từng nhát d.a. o nhỏ lướt qua lòng tự trọng của tôi.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ anh giận dữ vang lên từ trong phòng:
"Con bé đó chắc chắn là biết con có tiền rồi chứ gì?"
"Nó không cha không mẹ, sau này có thể cho con được cái gì?"
Tim tôi như bị ai đó đạp mạnh một cái, đau đến mức không thể thở nổi.
Tôi cúi gằm mặt, dùng hết sức bóp chặt cánh tay mình, tự nhủ không được khóc.
Ngay giây tiếp theo, là tiếng Giang Trì đẩy cửa mạnh đến mức phát ra tiếng rầm rõ to.
Anh mặt đằng đằng sát khí đi thẳng về phía tôi, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi:
Chúng ta đi!
Tiếng mẹ anh rít lên sau lưng:
"Giang Trì! Mày đi thì đừng nhận tao là mẹ nữa!"
"Đừng hòng lấy được đồng nào của nhà này!"
Giang Trì khựng lại một giây ở ngưỡng cửa.
Chưa kịp để bà đắc ý, anh quay lại, cầm theo túi quà tôi mang đến:
Mẹ không xứng.
Hôm đó là đêm giao thừa. Đường phố gần như không có lấy một bóng người, cả tàu điện ngầm cũng đã ngưng hoạt động.
Chúng tôi chỉ còn cách đi bộ tới khách sạn.
Lúc đi ngang cầu vượt, gió rít từng cơn thổi tung mái tóc tôi.
Thành phố yên ắng, nhà nhà đều sáng đèn đón Tết, ánh đèn ở xa như cả bầu trời đầy sao…
Nhưng chẳng có ánh đèn nào là của tôi cả.
Tôi không quay đầu lại, chỉ cúi thấp, rất nhẹ rất khẽ nói:
"Giang Trì, mình chia tay đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!