Chương 1: (Vô Đề)

Ngày nhận chẩn đoán chính xác là ung thư dạ dày, tôi ngồi một mình trước cửa bệnh viện.

Tôi nghĩ mãi, phải nói thế nào thì mới khiến mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn, phải mở lời thế nào để anh ấy không quá đau lòng.

Tôi muốn mình mỉm cười mà nói với anh:

Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?

Nếu anh chọn nghe tin tốt, tôi sẽ nói: Anh sắp được làm ba rồi.

Còn nếu anh muốn nghe tin xấu, tôi sẽ nói: Tin tốt nãy em nói là lừa anh đó.

Chỉ là, tôi còn chưa nghĩ xong nên mở lời thế nào thì anh đã gọi điện thoại tới.

Anh nói:

"Chuyện kết hôn… anh có thể suy nghĩ thêm được không?"

Được thôi. Tôi đáp.

"Không phải là anh không muốn cưới em…" Có lẽ anh không ngờ tôi lại dứt khoát đồng ý như vậy, Giang Trì sững người trong chốc lát rồi chỉ để lại một câu

"Tối nay anh không về ăn cơm." rồi vội vàng cúp máy.

1

Tôi và Giang Trì đã bên nhau tám năm, cũng đến lúc nên tính chuyện trăm năm rồi.

Chúng tôi bắt đầu cùng lập nghiệp từ khi ra trường, năm ngoái công ty có dấu hiệu khởi sắc.

Xe đã mua, nhà cũng đã trả xong phần thanh toán ban đầu, giờ chỉ còn chờ trang hoàng nữa là xong.

Nếu không vì căn bệnh quái ác này thì giờ này sang năm có lẽ tôi đang ôm trong lòng một em bé mềm mại ngủ ngon lành rồi.

Tối đó Giang Trì không về ăn cơm, có một mình nên tôi nấu tạm chút mì với rau xanh, vừa ăn vừa đắn đo suy nghĩ tối nay nên nói với anh ấy chuyện này như thế nào đây.

Thì bởi năm ngoái hai đứa đã bàn với nhau cuối năm nay sẽ đi đăng ký kết hôn.

Bác sĩ là một chị gái trẻ tuổi, chị ấy khuyên tôi không nên giữ đứa bé mà cần tích cực phối hợp điều trị trước. Chị ấy nói tôi còn trẻ, tỉ lệ chữa khỏi rất cao, đừng sợ.

Thật ra, tôi cũng không đến mức sợ lắm.

Vì tôi có Giang Trì bên cạnh. Anh ấy sẽ luôn ở bên tôi, cùng tôi vượt qua tất cả.

Chuông cửa vang lên. Tôi ngạc nhiên, sao Giang Trì lại bấm chuông cửa?

Mở cửa ra, Giang Trì đã say khướt, người dìu anh ấy là nhân viên mới tuyển vào công ty tháng trước. Khương Lâm vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu.

"Chị dâu ạ. Tụi em vừa đi xã giao với bên đối tác. Tổng giám đốc Giang uống hơi nhiều, xe dừng dưới lầu rồi ạ."

Khương Lâm mặc một chiếc váy hoa hai dây, mặt ửng đỏ, mái tóc rối nhẹ.

"Em đưa anh ấy về an toàn rồi nhé, thôi em bắt xe về đây."

Giang Trì mắt lờ đờ, mơ mơ màng màng, vừa đặt mình xuống ghế sofa đã ngủ luôn.

Tôi đỡ lấy áo vest của anh, mùi nước hoa hương hoa cam dịu nhẹ trên áo rõ ràng là lây từ người Khương Lâm.

"Cảm ơn em nhé, Khương Lâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!