Chương 44: Tính toán của Lăng Vân Đoan

Gần đây Lăng Vân Đoan luôn suy nghĩ một việc rất quan trọng, có thể nói là quan hệ đến hạnh phúc cả nửa đời sau của y.

Lại nói tiếp, hiện tại cuộc sống hằng ngày của y có thể coi là hoàn hảo, sự nghiệp thì như mặt trời buổi trưa, thuận buồm xuôi gió, về cuộc sống thì vừa có vợ hiền vừa có con ngoan, ai cũng phải ghen tị, được như vậy rồi còn cầu gì nữa chứ?

Nhưng con người luôn luôn không cảm thấy thỏa mãn với những thứ bản thân đang có. Không có vợ thì muốn có vợ, có vợ rồi lại muốn có con, lại muốn mỗi ngày mang vợ theo bên cạnh mình, đưa đi đưa về, khiến mọi người phải ghen tị. Nhưng sự thật luôn không như người ta mong muốn, mà nếu như cái gì cũng như ý thì cuộc sống còn gì là thú vị nữa.

Hiện tại Lăng Vân Đoan vẫn còn một vấn đề không được như ý, đó là không thể mang theo Lưu Ngạn bên người. [quả đúng là con người, ai ai cũng có lòng tham vô đáy riêng a này đặc biệt nhiều nhưng cũng rất chính đáng]

Trước khi Lưu Ngạn gặp Lăng Vân Đoan, anh có cuộc sống của mình, sau khi gặp y, cuộc sống của anh vẫn cứ như trước. Ảnh hưởng của Lăng Vân Đoan với anh không lớn, trong cuộc sống của anh còn nhiều thứ cũng quan trọng là con trai anh, cha mẹ, anh em, tổ tiên làng xóm, thậm chí là cả cái quán ăn vặt kia cũng rất quan trọng. So với những cái đó, vị trí của Lăng Vân Đoan có phần hơi khiêm tốn, thậm chí có thể không có cũng không sao.

Nhưng Lăng Vân Đoan lại không giống thế, cuộc sống của y trước và sau khi gặp Lưu Ngạn hoàn toàn khác biệt. Cho dù thời gian ở bên Lưu Ngạn không được nhiều lắm, mỗi tháng chỉ có vài ngày ít ỏi. Nhưng sức mạnh của mấy ngày này còn hơn cả hai mươi mấy ngày còn lại kia.

Cuối tháng mà không về được khiến y vô cùng khó chịu, kiểu gì đến đêm cũng phải lén về. Còn chuyện phải rời xa Lưu Ngạn thì đừng nói, nghĩ cũng chưa từng có.

Tục ngữ nói, cuộc sống là phải cùng bên nhau trải qua, hai người giờ lại hai nơi, nói chung cũng không thể coi là thoải mái.

Lăng Vân Đoan phiền não nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ lên nghĩ xuống, cũng không nghĩ ra phải giải quyết vấn đề này như thế nào. Mà y còn tìm ra một mối nguy lớn: Nếu một ngày nào đó Lưu Ngạn vì những thứ quan trọng kia mà bỏ rơi anh thì sao?

Đây quả là vấn đề lớn.

Quan hệ của hai người chỉ có sự dây dưa của Lăng Vân Đoan và một cái gật đầu của Lưu Ngạn, không còn có gì nữa, thật sự không có gì để bảo đảm.

Lăng Vân Đoan thì muốn một cuộc sống vợ chồng bình thường, có giấy chứng nhận gắn bó hai người, một đứa con, một phần tài sản hai người cùng sở hữu, sau đó mới đến tình cảm. Hiện tại, tính đi tính lại thì anh và Lưu Ngạn miễn cưỡng có thể coi là có con, còn mấy thứ như giấy chứng nhận hay gia đình chúc phúc thì nằm mơ cũng không có.

Còn về phần tài sản, nhắc đến là lại làm cho anh đau đầu. Ngay cả chi phí cho Lăng Tiểu Lưu mà Lưu Ngạn cũng chỉ lấy một phần, về căn bản hai người không có thứ gì thuộc về sở hữu chung cả, nếu như có đến mức chia tay, thì chỉ cần mang người đi là đủ, chả cần chia chác gì cả.

Đây thực sự không phải là điều mà Lăng Vân Đoan mong muốn. Y muốn Lưu Ngạn sẽ mãi ở bên mình, giữa hai người sẽ không còn điều gì phải băn khoăn nữa, để một ngày nào đó lỡ như Lưu Ngạn muốn rời đi, y còn có thứ để cầm chân anh lại, không cho anh chạy thoát.

Vấn đề này khiến Lăng Vân Đoan suy nghĩ suốt ngày suốt đêm, thậm chí cả lúc ăn lúc ngủ cũng vẫn nghĩ. Có lúc Lưu Ngạn ở ngay trước mặt rồi, nhưng y vẫn muốn hai người gần hơn nữa, muốn Lưu Ngạn không bao giờ rời khỏi tầm mắt của y.

Trường Lưu Tư Bách bắt đầu vào kỳ nghỉ hè nên hôm qua cậu nhóc đã về nhà. Học kỳ này thành tích của cậu nhóc không tồi, đứng top 10 của lớp. Cậu nhóc hừng hực khí thế hứa với Lưu Ngạn kỳ tới sẽ lên top 5 sau đó hưng phấn kéo Tiểu Lưu đi chơi. Quá trưa, trong quán cũng không còn khách, chỉ còn lại Lưu Ngạn và Lăng Vân Đoan.

Lưu Ngạn lau bàn xong, Lăng Vân Đoan vẫn nhìn theo anh, anh bị nhìn đến nổi cả da gà, liền đi tới trước mặt y đập bàn, tức giận nói: "Nhìn cái gì nữa? Tròng mắt cũng sắp rớt ra rồi."

Lăng Vân Đoan nháy nháy mắt, ngẩng đầu cười với anh, kéo anh ngồi xuống nói: "A Ngạn, anh thấy gần đây cũng ít khách, sắp tới mùa ế hàng rồi đúng không?"

"Ừ, cũng có thể coi là thế. Bây giờ trời cũng khá nóng, mọi người cũng không muốn ra ngoài. Sáng ở nhà tự nấu cháo có vẻ thuận tiện hơn là đi ăn quán, cho nên hiện giờ thu nhập chính chỉ trông chờ vào bữa khuya."

"Năm trước cũng thế?"

Lưu Ngạn gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Vẫn thế. Hồi trước không mở quán, không cần lo tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước. Tuy rằng có mệt hơn, tiền cũng ít hơn bây giờ, nhưng được cái nhàn đầu óc, không phải suy nghĩ nhiều."

Lăng Vân Đoan có chút đau lòng: "Anh thấy hiện giờ cũng ít khách, cứ phải dậy sớm chuẩn bị, khi có khách thì ăn một bữa cơm cũng không yên. A Ngạn, thực sự em không muốn chuyển sang việc khác sao? Nếu em muốn, anh có thể…."

Lưu Ngạn lắc đầu ngắt lời y: "Việc này em đã làm mười năm nay, ngoài nó ra em còn biết làm gì nữa? Em già rồi, lại không có chuyên môn, nếu nghe theo anh đến chỗ anh làm thì người khác sẽ nói thế nào? Mà giả sử em có làm chuyện xấu thì anh cũng bị mất mặt theo. Cho dù thế nào thì hiện giờ em có thể tự làm để lo cho cuộc sống của mình, tuy mệt nhọc nhưng lại an tâm.

Anh bảo em cổ hủ cũng đúng, bảo em yếu đuối cũng chẳng sai, em không muốn thay đổi, cũng không muốn phải dựa vào người khác, nếu thế em sẽ không an tâm được."

Lăng Vân Đoan vẫn chưa từ bỏ ý định: "Anh sao có thể coi là người ngoài được? A Ngạn, em dựa vào sự giúp đỡ từ người của mình thì có gì mà không thể an tâm?"

Lưu Ngạn cười: "Cũng vì là người một nhà nên em mới càng không thể liên lụy đến anh, không để người khác đàm tiếu sau lưng anh…. Được rồi, không nói tới vấn đề này nữa, trời nóng thế này rồi còn muốn bốc hỏa thêm à?"

Lăng Vân Đoan bất đắc dĩ, đành chuyển chủ đề: "A Ngạn, dù sao thì hiện tại buôn bán cũng lèo tèo, Tiểu Bách lại được nghỉ, khó mới có được cơ hội rảnh rỗi, chúng ta về An Thành ở một thời gian đi?"

Lưu Ngạn bị đề nghị của y làm cho hoảng sợ, không suy nghĩ nói luôn: "Sao thế được? Tuy ít khách nhưng mở cửa thì vẫn duy trì được quán. Anh bảo em đóng cửa thì tiền thuê nhà phải làm sao? Mà ở An Thành em cũng không quen thuộc, muốn làm gì cũng cần anh, vậy thời gian đâu mà anh làm việc? Không được đâu."

Lăng Vân Đoan vẫn không chịu lui: "A Ngạn, anh hỏi em, từ lúc sinh ra đến giờ, em có từng ra khỏi thị trấn này chưa?"

Lưu Ngạn sửng sốt, lắc đầu: "Chưa, em làm gì có cơ hội đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!