Chương 29: Thổ lộ tình cảm

Mùa xuân năm thứ ba đã tới cùng lúc dịch SARS bùng nổ. Người dân trên trấn còn chưa kịp phản ứng thì trường học đã ra thông báo phong tỏa toàn bộ ký túc xá, học sinh và người nhà không thể tiếp xúc.

Lưu Tư Bách vừa về được vài hôm đã lên trường. Lưu Ngạn nhờ Trần Bàng nhắn cậu nhóc gần đây không nên về nhà.

Các quán tạp hóa cháy hàng giấm trắng, có hôm hét giá trăm hai một lọ mà cũng không có để mua. Nhiệt kế, cồn, rễ bản lam [một loại thuốc bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh] thì càng không phải nói, nếu không phải Lưu Ngạn có chuẩn bị, sợ là có tiền cũng không mua nổi.

Cũng vì dịch bệnh mà việc buôn bán của quán giảm sút, người người trên trấn đều hoảng sợ, làm gì có ai dám yên tâm đi ăn quán, ngay cả thịt lợn cũng không mua.

Lưu Ngạn tính toán, nếu cứ tiếp tục mở hàng thì cũng không ăn thua, vì thế nên anh quyết định đóng cửa vài ngày, về thôn lánh nạn.

Anh thu dọn hết nhân thịt, mỳ, bánh mật trong quán gói lại cẩn thận, một phần để vào tủ lạnh, một phần mang về nhà ăn dần.

Anh cũng lo lắng cho Lưu Tư Bách, nhưng lại không thể gặp mặt, băn khoăn xem có nên gọi điện thoại cho Trần Bàng, hỏi xem con cậu ta có tin tức gì không.  Ý nghĩ này vừa xuất hiện cứ lởn vởn trong lòng anh, làm anh càng thêm nhớ con. Lúc gói ghém đồ đạc cũng nhớ, lúc dọn dẹp cũng nhớ, ngay cả khi khóa cửa quán vẫn còn đang nhớ, nên không chú ý tới động tĩnh phía sau.

Mới qua tháng giêng, thời tiết cũng chưa được coi là tốt, may mà hôm nay có nắng. Cửa hàng của Lưu Ngạn nằm ở nới đón nắng sớm, cho nên mỗi sáng đều bán rất chạy, mọi người đến đây vừa ăn sáng vừa sưởi nắng, một công đôi việc.

Nắng buổi sáng vừa vặn chiếu lên cánh cửa, Lưu Ngạn vừa khóa cửa xong liền xoay người, hơi nheo mắt lại để nhìn rõ người trước mặt. [a Đoan đã trở lại]

Lăng Vân Đoan một thân chính trang đứng quay lưng về phía mặt trời, Lưu Ngạn không nhìn rõ mặt y, nhưng giọng nói, và cả dáng người kia không khác hai năm trước là bao.

"A Ngạn, anh đã về rồi."

Lưu Ngạn lùi về sau một bước, gật đầu: "Chào ngài Lăng." – Xong liền vượt qua người y đi thẳng.

Phía sau vẫn không có động tĩnh gì, chờ đến khi Lưu Ngạn đi sang đường rồi, mới có bước chân vội vàng đuổi theo, Lăng Vân Đoan kéo tay anh: "A Ngạn… Em tức giận à?"

Lưu Ngạn cố gắng giằng tay ra nhưng y vẫn nắm chặt lấy tay anh, khiến anh không thể làm gì khác là quay đầu lại: "Ngài Lăng, ngài đang nói gì thế?"

Đôi mắt phượng của Lăng Vân Đoan nhìn anh từ trên xuống dưới, nét mặt có vài phần khó xử: "Em…."

"Ngài Lăng, phiền ngài buông tay, tôi còn phải về nhà."

Lăng Vân Đoan càng giữ chặt tay anh: "Không được, anh sẽ không buông."

"Vậy ngài muốn làm gì?"

"Anh… A Ngạn…" – Lăng Vân Đoan hiếm khi ấp úng như vậy, trong ấn tượng của y, Lưu Ngạn luôn là người ôn hòa kiên định, cho dù có không chịu được nhưng cũng chỉ trừng mắt nhìn mà thôi, chưa bao giờ thấy cậu lạnh lùng nhìn người khác như vậy cả, dường như người trước mặt y lúc này không phải là cậu, chẳng qua là khuôn mặt giống nhau thôi.

"A Ngạn, em… làm sao thế?"

Tay phải Lưu Ngạn cầm túi lâu nên thấy hơi nặng, anh muốn đổi tay nhưng tay trái bị người ta nắm chặt không chịu buông, anh không còn cách nào khác là phải thả túi xuống đất.

"Ngài Lăng, ngài không cho tôi đi đúng không, vậy tôi đứng đây, ngài có chuyện gì thì nói đi, nói xong thì để tôi đi, có được không?"

Cũng không biết là Lăng Vân Đoan có nghe không, nhưng bàn tay nắm tay Lưu Ngạn lại chặt thêm, y cố chấp nói: "Em làm sao thế?"

Người trên đường tuy ít, cũng không đến mức là không có ai, thế nên hai người đàn ông nắm tay nhau giằng co là đích ngắm của nhiều người. Lưu Ngạn càng tức giận, mặt mũi trắng bệch, không còn cách nào đành nói: "Ngài buông ra trước đi, chúng ta vào quán nói chuyện."

Mở khóa cửa, Lưu Ngạn đẩy cửa sắt sang một bên, đi vào gian bên trong, ngồi xuống giường, nhìn Lăng Vân Đoan đi theo mình: "Ghế ở đấy, ngài cứ ngồi."

Lăng Vân Đoan không ngồi xuống, mà đi đến ngồi xổm xuống kéo tay Lưu Ngạn, hơi ngửa đầu nhìn anh, cố chấp hỏi: "Em làm sao thế?"

Lưu Ngạn chưa từng nhìn y ở góc độ như thế này, giờ đây thấy y ngửa đầu, tay đặt lên đầu gối mình, nét mặt mười phần vô tội, cảm giác như người này không phải là Lăng Vân Đoan mà là một chú chó nhỏ vậy. Anh vội vàng đá cái ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu đi, cảm giác nghĩ người khác là chó thì hơi quá đáng, càng nghĩ Lưu Ngạn càng chột dạ.

Lăng Vân Đoan chỉ biết hỏi mỗi một câu "Em làm sao thế?", Lưu Ngạn thầm nghĩ nếu như hôm nay không trả lời rõ ràng thì có lẽ không thể về nhà được. Nhưng vấn đề then chốt là tại sao đến ngay Lưu Ngạn cũng không biết rõ. Khoảng thời gian không gặp người này, tất cả đều tốt, thỉnh thoảng có nghe Trần Bàng nhắc đến anh ta cũng không có cảm giác gì, với anh Lăng Vân Đoan cũng như những người khác là đề tài cho câu chuyện của hai người, cũng chỉ là một cái tên thôi mà.

Nhưng vừa gặp mặt nhau, một luồng cảm xúc hờn dỗi cuồn cuộn dâng lên trong lòng, chính xác là hờn dỗi, nghẹn ứ trong lòng không thể phát ra khiến Lưu Ngạn không hề thoải mái.

Lăng Vân Đoan nhéo nhéo lòng bàn tay anh, lại lắc lắc: "A Ngạn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!