Chương 26: Chua

Bánh trôi nhân lạc rắc vừng là do chính tay Lưu Ngạn làm.

Đun nóng dầu lên bỏ lạc vào rang giòn, rồi để sang bên cho nguội. Vừng lấy ít hơn một chút, chủ yếu là để cho có mùi thơm. Vừng rang chín, một ít trộn với lạc giã nhỏ, trộn thêm một ít đường rồi cho vào tủ lạnh.

Gạo nếp là phần gạo hồi đông chí còn thừa, Lưu Ngạn đã đem chỗ gạo này phơi khô nên không sợ hỏng, đem xay thành bột để làm vỏ bánh. Bột sau khi nhồi kỹ thì lấy từng phần nhỏ, cán mỏng, đặt nhân vào giữa rồi viên tròn lại.

Bánh trôi thả vào nồi nước đang sôi, đến khi nổi lên là vớt ra được. Để trang trí, Lưu Ngạn rắc lên một chút hoa quế năm ngoái thu hoạch được. Vì Lưu Tư Bách thích ăn ngọt nên phần của cậu nhóc được cho thêm đường. Từng cái từng cái bánh trôi tròn tròn nhỏ nhỏ được xếp vào chén, lớp bột bên ngoài sáng bóng, bên trên điểm xuyết chút màu cam của cánh hoa quế, nhìn rất bắt mắt.

Lưu Tư Bách ăn hết hai chén còn muốn ăn thêm, nhưng Lưu Ngạn không cho. Ăn nhiều đồ nếp không tốt cho tiêu hóa.

Cậu nhóc mất hứng bĩu môi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bố mình, ánh mắt có chút oán niệm.

Lưu Ngạn dở khóc dở cười với cậu nhóc, đành phải thỏa hiệp rằng mai sẽ nấu cơm nếp cho thì mới dỗ được cậu nhóc.

Số bánh trôi còn lại Lưu Ngạn chỉ ăn vài cái, còn lại để hết vào cạp lồng. Anh không biết Lăng Vân Đoan có thích ăn ngọt không, cho nên cầm theo một túi đường trắng. [a Ngạn cứ như cái nồi cơm di động của a Đoan ấy, ta cũng ao ước có 1 cái như vậy lắm   

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, tuy không quá náo nhiệt nhưng nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ. Đèn lồng nhà Lưu Ngạn hỏng rồi nên từ ngoài nhìn vào, nhà anh có vẻ lạnh lẽo.

Anh xếp đồ lên xa, Lưu Tư Bách ngồi ở bậc cửa chống cằm nhìn theo. Vừa rồi Lưu Tư Bằng đến rủ cậu nhóc đi chơi nhưng bị từ chối, Lưu Ngạn vốn không định cho cậu nhóc đi, nhưng bị cậu nhóc làm cho mềm lòng.

Anh trừng mắt nhìn con trai hồi lâu, cuối cùng thở dài, chấp nhận bại trận.

Lưu Tư Bách hoan hỉ leo lên xe, vui tươi hớn hở ôm cổ anh.

Lưu Ngạn vẫn cằn nhằn: "Mai con còn phải đi học đấy…."

Lăng Vân Đoan bảo Lưu Ngạn không cần để ý đến đám khách không mời kia, nhưng hiển nhiên là y đã đánh giá cao anh rồi, so về trình độ khua môi múa mép lẫn mặt dày, anh không phải đối thủ của một trong ba người kia.

Bởi vậy khi Lưu Ngạn đem bánh trôi đến dưới lầu, Vương Dũng ôm bụng kêu đói, Triệu Kha thì rút khăn ra lau đi lau lại cặp kính bóng loáng của hắn, Lý Mục cầm điện thoại di động nghịch nghịch gì đó, tóm lại là ba tên này sống chết cũng không chịu đi. [các a này quả nhiên rất thú vị nha   ]

Lăng Vân Đoan bình tĩnh ra ngoài, đến khi xuống lầu thì trưng ra khuôn mặt tràn ngập vẻ ôn hòa như bình thường.

Lưu Ngạn đưa bánh trôi cho y, bảo y ăn ngay khi còn nóng.

Lăng Vân Đoan xoa đầu Lưu Tư Bách: "Sao hôm nay Tiểu Bách lại đi theo? Sáng mai cháu không phải đi học à?"

"Có đi học chứ, nhưng mà thằng nhóc này bướng lắm, sợ mai không dậy đi học được nhưng vẫn muốn đi theo." – Lưu Ngạn dí ngón tay lên trán Lưu Tư Bách, oán trách nói – "Không biết nghe lời gì cả."

Lưu Tư Bách vuốt vuốt chỗ tay Lưu Ngạn ấn vào, làm mặt quỷ, rồi chỉ vào chỗ để xe bên cạnh hỏi Lăng Vân Đoan: "Chú Lăng, xe của chú à? Sao lại có thêm một cái?"

Mặt Lăng Vân Đoan cứng đờ, sau đó nhanh chóng khôi phục, cười nói: "Không phải chủa chú, không cần để ý làm gì."

Lưu Ngạn cũng nhìn thấy: "Mấy người bạn của anh vẫn chưa đi sao? Họ ăn cơm chưa?"

Lăng Vân Đoan nói dối không chớp mắt: "Ăn rồi, anh đừng lo."

"Được rồi, anh lên lầu lên đi, bánh trôi để nguội không thể ăn. Đúng rồi, còn có cả đường trắng, tôi không biết khẩu vị anh thế nào nên anh tự bỏ thêm nhé."

Lăng Vân Đoan cầm cạp lồng và túi đường trắng, cười ấm áp: "Được, anh đi cẩn thận nhé."

Nhìn theo bóng Lưu Ngạn đi xa, y vừa xoay người liếc lên lầu, mấy cái bóng đen lố nhố lập tức biến mất. Y cười cười lắc đầu đi lên.

Vừa mở cửa, Vương Dũng lao đến cướp cạp lồng trong tay y: "Cái gì đây, cái gì đây? Mau đưa tao xem nào, tao đói sắp chết rồi!"

"A! Bánh trôi! Tao thích món này nhất!" – Gã vội đưa cả cạp lồng lên húp một chút nước, sau đó chống nạnh cười ha ha – "Dính nước bọt của tao thì là của tao! Ha ha ha!" [mặt cũng rất dày nữa, ta thích]

Trán Lăng Vân Đoan nổi đầy gân xanh, cố gắng kìm nén không lao lên phi tên đần độn kia ra cửa sổ.

Triệu Kha chậm rãi đeo kính vào: "Là ông chủ nhỏ mang đến à? Tao thấy tiếng loa vẫn ở gần đây, Lý Mục, đi ăn vằn thắn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!