Chương 21: Nỗi lòng của Lăng Vân Đoan

Đây là lần thứ hai Lưu Ngạn đến nhà Lăng Vân Đoan, lần trước thì chỉ nhanh nhanh chóng chóng rời đi, mặc dù lúc tìm chăn nệm mới cũng đã lướt qua các phòng nhưng chưa có cơ hội đánh giá cẩn thận.

Căn phòng bà ngoại Lăng Vân Đoan để lại cho y rộng tầm 60 m2, đến bây giờ đã hơn ba mươi năm rồi, còn lớn hơn cả tuổi y nữa. Thế nên bức tường trắng giờ đã chuyển màu ố vàng, có chỗ đã bị tróc vôi, mặt sàn xi măng cũng có nhiều vết rạn. Đối diện với cửa phòng khách là một chiếc sofa đen rộng rãi, lớp da bọc ngoài cũng đã cũ, đôi chỗ bị bong ra để lộ màu vàng nhạt của đệm mút bên trong.

Cửa sổ nhỏ mở tra phía đường, không phải là kiểu cửa hiện đại như bây giờ mà là kiểu cửa gỗ hai cánh, cao ngang người, lần trước Lăng Vân Đoan uống rượu say rồi nhoài người ra đó gào thét.

Lăng Vân Đoan lấy cho anh một cốc nước, thấy anh chăm chú nhìn cửa sổ khiến y cũng nhớ lại chuyện xấu hổ đêm đó. Y đột ngột đứng chắn trước mặt Lưu Ngạn: "Trong nhà không có gì, anh uống tạm cốc nước vậy."

Lưu Ngạn cầm cốc nước, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay tôi… ngủ ở đâu?"

"Ngủ ở phòng tôi được không? Tôi sang thư phòng ngủ." – Lăng Vân Đoan ngồi xuống bên cạnh anh, chiếc sofa già nua khẽ rít lên nho nhỏ.

Lưu Ngạn dịch sang bên cạnh: "Cũng được, nhưng ngại anh ngủ bên đó không tiện."

Lăng Vân Đoan cười cười, không nói gì.

Lưu Ngạn do dự một lát, hỏi: "Anh… Về nghỉ lễ đúng không? khi nào thì đi?"

Lăng Vân Đoan hơi ngả người về sau, tựa lưng vào sofa, nghiêng đầu nhìn anh: "Cũng không vội. Phân xưởng bên này vẫn còn chuyện cần giải quyết." – Y dừng một chút, nói tiếp – "Phân xưởng đó anh cũng biết chứ, tôi nghe Trần Bàng nói trước kia hai người cùng làm ở đó."

Lưu Ngạn gật đầu: "Có làm vài năm."

Lăng Vân Đoan mỉm cười, không biết là nói đùa hay nói thật: "Thế nào, có hứng thú quay lại làm việc không? Tôi cho anh làm chủ nhiệm phân xưởng."

Lưu Ngạn tròn mắt nhìn y, lắc đầu lia lịa: "Không, không cần. Cuộc sống như bây giờ cũng tốt lắm rồi. Tôi đã nhiều năm không làm việc, tay nghề cũng giảm sút rồi, nếu mắc sai lầm lại phiền đến anh, không cần phải thế…."

Lăng Vân Đoan nhìn anh bật cười, Lưu Ngạn mới nhận ra y chỉ đùa thôi, anh hơi nhếch môi, cúi đầu không nói.

Lăng Vân Đoan dựa sát vào anh, hỏi: "Không vui? Kỳ thật tôi thích công việc hiện tại của anh hơn. Nếu anh chuyển sang làm việc khác, tôi đi đâu để tìm vằn thắn ngon như vậy, anh nói xem có đúng không?"

Mấy lời nịnh nọt rõ ràng như vậy, nhưng Lưu Ngạn làm bộ không nghe ra, hơn nữa anh cũng không phải là người nhỏ mọn, vừa rồi anh không tức giận, chỉ là có chút không biết phải làm sao. Vì thế anh lắc đầu, tỏ vẻ mình không giận gì cả.

Lăng Vân Đoan nói tiếp: "Mai anh hẹn gặp mặt ở đâu?"

Chủ đề dời đi quá nhanh, Lưu Ngạn ngẩn người, nói: "Tiệm ăn trên trấn thôi, chỉ ăn một bữa cơm thanh đạm thôi mà."

"Anh muốn kết hôn với cô ấy?"

Câu này quả thực quá trực tiếp, khiến Lưu Ngạn nghẹn đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không, không có đâu. Chỉ là gặp mặt thôi… Nói chuyện này thì sớm quá."

Lăng Vân Đoan "À" một tiếng, đứng lên nói: "Đi thôi, tôi đưa anh về phòng. Cũng không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút."

Lưu Ngạn cảm thấy trước mặt Lăng Vân Đoan, anh cứ như là đứa ngốc vậy, những suy nghĩ của anh không theo kịp y. Lăng Vân Đoan đi tới cửa phòng, anh mới vội vàng buông cốc nước theo sau.

Hôm sau khi Lăng Vân Đoan ngủ dậy, Lưu Ngạn đã đi rồi.

Trên bàn ăn là một chén cháo, hai cái bánh bao chiên, một quả trứng vịt muối, Lưu Ngạn đã mua sẵn cho y.

Bánh bao chiên vỏ vẫn còn giòn, nhân thơm ngon, Lăng Vân Đoan cắn một miếng, lẩm bẩm: "Vẫn không ngon bằng vằn thắn."

Lưu Ngạn về nhà, Lưu Tư Bách giống như bức tượng Phật đứng im ở cửa, phồng mồm trợn mắt: "Bố, hôm qua bố không về!"

Lưu Ngạn biết tối hôm qua mình không nói trước với cậu nhóc là lỗi của mình, nên cười cười nói: "Hôm qua muộn quá nên không có xe về, bố xin lỗi, làm cho Tiểu Bách phải lo lắng rồi. Con ăn sáng chưa? Muốn ăn gì để bố làm cho con."

Lưu Tư Bách lại trừng anh thêm một hồi mới cố làm ra vẻ không tình nguyện nói: "Con muốn ăn cơm rang, phải có hai quả trứng!"

Lưu Ngạn vui vẻ: "Được, cho con hai quả trứng."

Ăn sáng xong không lâu, Ôn Lệ Cầm sang nhà nói với hai bố con: "Hôm nay chị đi với hai bố con chú, anh chú không đi. Bên kia thì mẹ cô ấy đi cùng. Đến lúc đó chị sẽ tìm cớ để ra ngoài với mẹ cô ấy, Tiểu Bách đi cùng bác, để hai người có thể tâm sự."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!