Hai người vừa về tới nhà thì cơn mưa rào rào đổ xuống.
Lưu Ngạn xắn tay áo vào bếp chuẩn bị nấu cháo, hai ngày vừa rồi ăn nhiều quá, dạ dày không thoải mái, thế nên hôm nay anh nấu chút cháo thanh đạm ăn cho nhẹ dạ.
Lưu Tư Bách ngồi ở cửa sổ nhìn trời mưa, cũng không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên chạy vọt lên lầu, rồi lại nhanh chóng chạy xuống, vẻ mặt tràn đầy sung sướng khi người khác gặp họa.
Lưu Ngạn gõ nhẹ lên đầu con trai, nhắc nhở: "Không được cười như thế, trẻ con lại học bộ lưu manh."
Lưu Tư Bách sờ sờ đầu, ngẩng mặt nhìn anh cười.
Thấy cậu nhóc như vậy, Lưu Ngạn cũng vui vẻ hỏi: "Cười cái gì mà sung sướng thế?"
Lưu Tư Bách ôm lấy anh cọ cọ: "Con nhìn thấy Trần Tiểu Uy, nó mắc mưa chạy như vịt ý, hì hì…"
Lưu Ngạn bỏ cháo vào nồi, cho thêm nước, sau đó nhóm bếp, tranh thủ lúc rảnh tay nhìn cậu nhóc một cái, nói: "Con vội chạy lên tầng là để nhìn nó mắc mưa?"
Lưu Tư Bách gật đầu, căm giận nói: "Ai bảo nó bắt nạt con, thế nên mới mắc mưa, đáng đời!"
Lưu Ngạn nghẹn lời, trẻ con luôn yêu ghét rõ ràng, thích là thích, không thích liền hít
-le nhau, thề một trăm năm không thèm nói chuyện.
Lưu Tư Bách hít hít, lại đến nhòm vào bếp: "Bố ơi, trưa nay mình ăn cháo ạ?"
"Ừ, bố nấu một chút bố ăn thôi, con thích ăn gì? Bố làm cho con ít miến nhé, hai hôm trước bà nội đến Đại Hà mang về nhiều, măng cũng còn, bố nấu miến măng nhé."
Lưu Tư Bách ồn ào: "Con còn muốn cả mộc nhĩ với nấm hương! Cả súp lơ nữa!"
Lưu Ngạn cười cười, điểm nhẹ vào mũi cậu nhóc: "Đồ tiểu quỷ ham ăn, nhiều vậy con ăn hết được không?"
Lưu Tư Bách nhân cơ hội bám lên người anh, ngồi trên đùi anh lăn lộn: "Ăn không hết thì để đến tối." [2 bố con tình cảm tuyệt quá, tuy nghèo khó nhưng ấm áp vô cùng]
Hai bố con ăn cơm trưa xong một lát thì vợ chồng Lưu Vĩ đi chơi về. Lưu Tư Bằng sang tìm Lưu Tư Bách, không biết hai đứa nhỏ có chuyện gì mà châu đầu vào thì thầm có vẻ bí mật.
Lưu Vĩ uống hơi nhiều, mặt đỏ gay, vừa vào sân đã gào to: "Chú hai! Qua đây qua đây!"
Lưu Ngạn thấy anh trai mình đứng không vững, liền nhanh chóng qua đỡ người hộ chị dâu. Vừa vào cửa nhà, Lưu Vĩ đã kéo tay Lưu Ngạn, nói oang oang: "Chú hai, anh có tin tốt cho chú đây! Chú sắp có vợ…."
Lưu Ngạn nghe mà không hiểu gì, mãi đến khi Ôn Lệ Cầm giải thích lại rõ ràng anh mới vỡ lẽ ra.
Nguyên lai là Ôn Lệ Cầm về bên ngoại, gặp con gái của ông cậu họ, là một cô gái tầm hai bảy hai tám tuổi, vẫn chưa kết hôn. Lưu Vĩ cảm thấy rất được, thế nên liền đến uống rượu cùng ông cậu họ kia, vừa uống vừa hỏi thăm tình hình.
Cô gái đó mới mười mấy tuổi đã ra ngoài đi làm để đỡ đần gia đình, mấy năm qua năm nào cũng gửi tiền về. Hai năm trước hai cậu em trong nhà đều đã kết hôn, giờ mọi người mới nhớ ra là vẫn còn cô chị chưa lấy chồng! Bố cô rất sốt ruột, phải biết là ở quê, con gái qua hai lăm chưa kết hôn đã là ế nặng rồi. Vì thế hai vợ chồng liền gọi con gái về, muốn cô mau chóng kết hôn.
Lúc này cô đã hai sáu, quả là thành gái già, vì làng trên xóm dưới tầm tuổi cô đều đã kết hôn, người ít tuổi hơn thì cô không vừa ý, vì thế hai vợ chồng ông cậu gấp như ngồi trên đống lửa. Giờ không chỉ mong con gái kiếm được tấm chồng, cho dù có lớn tuổi cũng được, chỉ cần là người thành thật chịu khó là ổn.
Lưu Vĩ nghe xong cảm thấy em trai mình hoàn toàn đủ tiêu chuẩn!
Với những nhà bình thường, chuyện này có thể không phải là chuyện gì quá lớn lao, nhưng Lưu Vĩ lại rất quan tâm Lưu Ngạn.
Hồi Lưu Ngạn chưa ly hôn, trong nhà vẫn còn chút tiền tiết kiệm, muốn mở một quán ăn nhỏ trên trấn là chuyện hoàn toàn có thể. Nhưng lại gặp lúc Lưu Truyền bị bệnh, phải nằm viện một thời gian. Lưu Ngạn liền đem số tiền tiết kiệm kia để lo viện phí cho cha, khiến vợ chồng xích mích nên ly hôn. Chuyện này vẫn là cái gai trong lòng Lưu Vĩ, vốn là con trưởng trong nhà, chuyện nhà phải gánh vác hết, gia đình em trai rạn vỡ cũng là do hắn không làm tốt trách nhiệm.
Bởi vậy hắn luôn luôn muốn bồi thường cho em trai mình. Vì vậy, một người đàn ông cao lớn giờ thành bà mối miệng rộng, nghe phong thanh nhà ai có con gái tốt muốn lấy chồng đều đến nghe ngóng để lấy về cho em mình.
Lưu Ngạn nghe chị dâu nói xong, nhìn sang ông anh vừa ngủ lại thỉnh thoảng bật cười, không biết nên nói gì.
Ôn Lệ Cầm nói tiếp: "Anh chú cũng nói chuyện với bên kia, bảo là muốn về hỏi ý kiến chú xem thế nào, có muốn gặp mặt một lần không. Chị cũng không thân với cô ấy lắm, nhưng nghe mọi người nói cô ấy tốt lắm, chị cũng thấy đấy là cô gái đoan chính, nhã nhặn, nhu thuận, chú nên đi xem thế nào."
Lưu Ngạn thực sự không muốn đi gặp gỡ, nhưng lại không dám thẳng thắn từ chối, đành phải nói: "Để em suy nghĩ đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!