Chương 185: Thuyền Về Với Biển - 2

- Anh hiểu . Lại suy nghĩ linh tinh. Không tin tưởng đây mà. Tức quá. Không lẽ nuốt em bụng .

Hoàng Thiên gầm lên khiến hồn vía bay lên chín tầng mây, dạo chơi cho tỉnh nhập về .

nuốt nước bọt, sợ hãi lùi phía , trân mắt gương mặt đen kịt, nhăn nhó của .

Nhanh như chớp, đặt chai rượu xuống, tóm lấy tay .

Mẹ ơi, là nuốt bụng đấy chứ? Thịt là thức ăn. Không ăn .

Hơn nữa, tỷ lệ bây giờ đang là nam nhiều nữ ít nên cũng na ná động vật trong sách đỏ, cần bảo tồn.

- Anh… gì ? Đừng… đừng…

- Ngồi im.

Anh nạt lớn khiến ứa nước mắt. Thế nhưng, đang cái gì ? Anh đang lấy cái gì trong túi ? Dao bấm ? Hay là s.ú.n. g mi ni?

Dưới ánh sáng từ cột đèn cao áp hắt quyện cùng ánh trăng khuya, nhận đó là một hộp nhung đựng nhẫn.

Rất nhanh chóng, đeo nó tay . Là nhẫn kim cương nhưng là mười carat . Nó khá là bé bỏng. Hột kim cương nhỏ xíu.

- Ngày mai đăng ký kết hôn với . Sau đó, sẽ công khai mối quan hệ trang cá nhân chính chủ của .

- Kết… kết hôn ? Không về Hana ? – lắp bắp lên tiếng.

- Ừ. Thì ?

- Không là đồng ý kết hôn với Hellen thì ông nội mới chia tài sản cho ?

Tiếng gõ cốc trán vang lên thì cũng nhanh chóng Hoàng Thiên bế bổng khỏi bậc thềm.

Còn kịp hiểu là , mang thẳng phòng, quẳng lên giường.

Không lẽ đoán đúng ? Anh lật kèo với ông nội , ôm lấy khối tài sản đó mà chạy về bên ?

- Anh nhớ lúc sắp , đồng ý đền cho gấp mười .

Vừa , Hoàng Thiên nhanh tay cởi bỏ từng cúc áo. Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm chuyến bay dài cứ thế rơi xuống sàn.

Không , sẽ đền đáp gì nếu hiểu rõ chuyện là như thế nào. Lỡ ăn sạch sẽ, chỉ còn bộ xương khô cưới Hellen thì ? Giấy kết hôn . Chưa cái gì ràng buộc cả.

Tiếng rơi của chiếc thắt lưng đắt tiền khiến choàng tỉnh và nhận đàn ông mặt đang trong bộ dạng của nguyên thủy.

Sao t.h.o.á. t y mà để điện sáng trưng kìa? vẫn quen . Anh và luôn ân ái trong bóng tối mà.

Có vẻ như cũng nhận ý nên nhanh chóng sải bước và tắt điện.

- Á… á… khoan, khoan …

- cuống quýt tránh né khi Hoàng Thiên vồ lấy , hôn loạn khắp mặt và cổ.

- Sao ? Em từ chối ? Em dám nuốt lời ? – Anh hỏi trong tiếng thở hổn hển, động tác ngừng nhưng mặt vẫn đang chôn trong hõm cổ .

- Em mơ hồ quá. Anh thể kể cho em đầu đuôi chuyện ? – nuốt khan, khó khăn cất lời.

- Em đang say rượu, mai sẽ kể.

Dứt lời, Hoàng Thiên cắn cho một cái ngay xương quai xanh. Không đau lắm nhưng kích thích mang đến hại tự chủ mà hét lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!