"Cô Cung, lâu rồi cô không đến. Nên thử lại một chút để quen dần."
Tôi cười áy náy:
"Hôm nay e là không được, tôi không mang theo đồ đạc."
Quản lý ngạc nhiên:
"Trình tiên sinh mỗi quý đều chuẩn bị đồ mới cho cô, gửi ở chỗ chúng tôi bảo quản. Để tôi bảo họ mang ra cho cô xem nhé?"
Tôi bắt đầu hối hận với quyết định của mình.
Rõ ràng tôi muốn buông bỏ.
Nhưng cuộc sống của tôi ở Cảng Thành, ngoài việc học, dường như không thể tách rời khỏi Trình Chính Đông.
Vừa bước ra khỏi văn phòng quản lý, tôi liền gặp Ngũ Khai Nhất.
Con người này, cảm xúc gì cũng hiện hết lên mặt.
Tôi nhớ Trình Chính Đông từng nhận xét về anh ta:
"May mà sinh ra trong nhà họ Ngũ, nếu đổi chỗ với Vương Đông, cậu ta không sống nổi đến tập ba đâu."
Gần đây hình như có chuyện vui, anh ta cười tươi chào tôi:
"Cung Ninh, sao hôm nay em có thời gian qua đây vậy?"
Quản lý thay tôi trả lời:
"Cô Cung định tham gia giải vô địch của câu lạc bộ chúng tôi. Ngũ thiếu, lúc đó anh có đến cổ vũ không?"
Ngũ Khai Nhất chỉ tay vào quản lý, cười:
"Miễn là cậu đừng báo cho Chính Đông là được, hôm nay tôi phải ra biển."
Quản lý nghiêm túc:
"Hôm nay không thích hợp ra biển."
"Tại sao?"
Quản lý mặt đầy nghiêm trọng:
"Hôm nay chắc chắn không được. Cô Cung còn ở đây, làm sao Trình tiên sinh không biết? Nếu anh ấy biết tôi không báo cho anh ấy, câu lạc bộ này có mở nổi nữa không?"
Ngũ Khai Nhất há miệng định nói rồi lại thôi.
**22**
Quản lý nhân lúc Ngũ Khai Nhất không chú ý, lén lắc lắc điện thoại về phía tôi.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, trên màn hình hiện lên hai chữ "đánh bạc".
Tôi hiểu ngay lập tức.
Không ngạc nhiên khi Ngũ Khai Nhất cứ muốn ra biển.
Chỉ cần ra đến vùng biển quốc tế, họ muốn đánh gì, muốn chơi thế nào, hoàn toàn không bị hạn chế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!