Nhưng tuyết rơi càng lúc càng lớn, lớn đến mức cuối cùng họ nắm tay nhau biến mất trong màn tuyết trắng xóa.
Giữa đất trời trắng xóa, chỉ còn lại một mình tôi, nhỏ bé cô đơn.
Thấy tôi không có tinh thần, anh chỉ ra ngoài cửa sổ:
"Tuyết rơi rồi."
Bên ngoài quả thật tuyết đã rơi.
Cả một vùng trời trắng xóa.
Tôi chưa bao giờ nói với ai rằng mình là đứa trẻ bị bỏ rơi trước cửa trại trẻ mồ côi vào một đêm tuyết rơi.
Tôi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Cảng Victoria trong tuyết đẹp đến nghẹt thở.
Trong nhà sưởi ấm rất tốt, tôi đứng chân trần trên sàn cũng không thấy lạnh.
Nhưng tại sao trái tim tôi lại chìm xuống từng đợt như vậy?
Cảm giác bị bỏ rơi, cô đơn và bất lực, cứ thế lan tỏa.
Nhưng may mắn là, tôi đã quen với việc nói lời tạm biệt mỗi ngày.
Tôi sớm đã quen với việc chia tay những điều tốt đẹp.
Mỗi người bạn thân thiết trong trại trẻ mồ côi đều mất liên lạc sau khi được nhận nuôi.
Viện trưởng, người mẹ của trại trẻ, gầy mòn vì bệnh tật và cuối cùng ra đi trong đau đớn.
Mối tình đầu ngây ngô thời cấp ba còn chưa kịp bắt đầu đã bị phụ huynh của cậu ấy dập tắt từ trong trứng nước.
Cuộc đời tôi dường như luôn là những cuộc chia ly, và tôi mãi là người bị bỏ lại.
Nhưng lần này, tôi thực sự không muốn như vậy nữa.
13
Năm nay, tôi lại đón Tết cùng Trình Chính Đông.
Đêm Giao Thừa, cô giúp việc đã bắt đầu bận rộn từ sớm.
Đến giữa trưa, Trình Chính Đông đột nhiên hỏi tôi:
"Quê em có ăn sủi cảo vào đêm Giao Thừa không?"
Tôi gật đầu.
Anh liền dặn cô giúp việc:
"Đừng làm gì quá phức tạp, chúng ta cũng gói sủi cảo đi."
Thực ra, tôi không có cảm xúc đặc biệt gì với đêm Giao Thừa hay Tết Nguyên Đán.
Ký ức sâu đậm nhất là những lần viện trưởng còn sống, bà đã dạy chúng tôi gói sủi cảo.
Trình Chính Đông thấy sủi cảo tôi nặn rất đẹp, khá bất ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!