Năm năm trước…
Sau khi chúng quỷ bị diệt, mẩu tử trận cũng triệt để tiêu tán, Tạ Dương mệt đến ngủ gật được anh chồng ôn nhu cho ôm lên từ trong tử trận, biểu cảm trân quý như đang nâng niu một món đồ vô giá. Tạ Dương được hắn ôm thì vô thức rút vào lòng hắn tiếp tục ngủ ngon lành. Nói sao thì đêm qua cũng là một đêm đầy kinh hách đối với cậu, hiện tại không cần lại gắng gượng thêm nữa.
Mọi chuyện vừa kết thúc Hà thúc đã đi ra ngoài tìm cách báo cảnh sát. Cái chuyện này phải lên trên trấn chứ trong thôn không có điện thoại. Không biết đại trạch bên kia có nhốn nháo vì sự mất tích của mấy người Mặc Huyền không nhưng Mặc Thâm chưa có định đưa người trả về. Hắn muốn Mặc Huyền phải trả giá, đem trả về khó nói họ có chơi trò đè ép xuống hay không. Nhưng kỳ quái là Mặc Dận… Cái người này vốn có thể rời đi nhưng hắn lại không đi. Mặc Thâm cảm giác được hắn rất sợ mình. Nhưng Mặc Thâm cũng không nghĩ nhiều, có lẽ hắn chỉ bám theo lão đạo sĩ kia.
Chỉ là bỗng nhiên Mặc Thâm nhớ tới câu nói kia của Mặc Huyền. Hắn vậy mà nói bản thân sao chưa thành lệ quỷ… Này có lẽ đã giải thích cho những hành động khác thường của hắn trong kiếp này. Cho dù một đời đã có thay đổi thì Mặc Huyền sẽ không có chuyện bất ngờ có hành động như vậy. Nhưng Mặc Thâm lại không cho rằng hắn là một người trùng sinh. Nói đến, những hành vi khác thường của Mặc Huyền bắt đầu từ lúc Mặc Dận…
Mặc Dần bỗng nhiên bị Mặc Thâm nhìn với ánh mắt thâm trầm thì giống như mèo bị đạp đuôi trực tiếp nhảy dựng lên, trốn đến sau lưng Phương Chính Thống. Đối với phản ứng của hắn đến cả người sau còn cảm thấy lạ nữa chứ đừng nói Mặc Thâm. Nhưng dù có nghi hoặc thì Mặc Thâm cũng không định đi truy cứu. So với hắn, Mặc Thâm có chuyện để bận tâm hơn. Mà Phương Chính Thống cũng có hứng thú với người trước mặt hơn.
Lão có thể cảm giác được Mặc Thâm có địch ý với lão, nhưng lão đã gặp hắn bao giờ đâu. Cũng chẳng quan trọng, dù thế nào thì lão vẫn muốn thực hiện ý nghĩ trong lòng.
"Lão gọi Phương Chính Thống."
Ông chấp tay hướng hắn chính thức chào hỏi.
"Mặc Thâm, thê tử Tạ Dương."
Mặc Thâm có chuyện cầu người, với cả ngẫm lại hôm nay ông đã có giúp nên hắn tạm bỏ qua chuyện cũ không tính toán với ông. Hắn là người thù dai thật nhưng vẫn biết phân nặng nhẹ, đúng sai.
Không biết tại sao nhưng hai người đều rất ăn ý không để bụng đến những cảm xúc kỳ quái trong lòng.
"Đứa nhỏ kia thật sự là vợ ngươi à? Xã hội hiện tại thoáng vậy sao?"
Phương Chính Thống vừa nghe đã phọt ra những gì mình nghĩ.
Cũng không trách ông được. Ở một nơi đến cả điện thoại cũng không có mà có thể rộng mở trong phương diện tình cảm như vậy, thật sự quá kỳ quái.
"Vợ hợp pháp, tên ghi trên gia phả."
Đối với thái độ hoài nghi của ông Mặc Thâm không có cảm xúc nói.
"Ồ."
Phương Chính Thống thật sự rất bất ngờ. Nhưng có lẽ ông hay vân du khắp nơi, thấy cũng nhiều nên tư tưởng rộng thoáng, không có để ý lâu. Với cả ông nhìn hai đứa này tương tác với nhau cũng thấy vui mắt vui tai, thật có thể nói là hòa hợp.
"Lão có thể xem bát tự của hai người không?"
Ông cũng không có ý gì đâu, chỉ là muốn chứng thực chút thôi.
Mặc Thâm nhìn ông một cái thật sau rồi chấm nước trà viết lên mặt bàn đá mấy chữ.
Phương Chính Thống vừa nhìn đến bát tự của hai người họ sắc mặt đã nghiêm nghị lên. Mặc Thâm ngược lại đã rõ nên không có cảm thấy ông biểu hiện thái quá, chỉ là hắn vẫn im lặng đợi nghe xem ông sẽ nói gì.
"Thiên sát cô tinh. Cơ thể thuần âm. Hai người các ngươi cũng xem là hợp nhau đấy. Nhưng cho dù vậy mệnh Thất Sát đã định là sẽ không nhận lục thân. Hiện tại hai người các ngươi còn có thể chung sống an ổn, nhất định là có liên quan đến việc đường sinh mệnh của ngươi đã bị tổn hại."
Thật không hổ là người có thể đem hắn đánh hồn phi phách tán, vừa nhìn một cái đã nói được ngọn nguồn.
"Nếu khôi phục lại thì sao?"
Mặc Thâm chính là muốn hỏi cái này.
Ấy vậy mà Phương Chính Thống lại trầm ngâm lên, bộ dạng như đang suy nghĩ.
"Chuyện rõ ràng nhất là ngươi sẽ khắc thê tử của ngươi. Bởi vì mệnh của nó không mạnh bằng ngươi."
Một lúc sau Phương Chính Thống mới nói. Mặc Thâm vừa nghe đã nhíu mày, rồi hắn lập tức hỏi: "Vậy nếu không khôi phục lại thì sao?"
Dù sao hắn đã chịu hai mươi lăm năm, hiện tại hắn cũng khỏe mạnh, không cần thiết phải khôi phục nếu việc này dẫn đến nhiều hệ lụy như vậy. Không phải hắn không chịu được cô đơn, thời điểm làm quỷ hắn đã nếm trải qua. Nhưng con người đều là tham lam, quỷ còn hơn thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!