Chương 6: Khế máu. (H)

Đôi môi mỏng tái nhợt còn hơi lạnh lập tức đem tiếng khóc của Tạ Dương nuốt vào trong bụng. Đầu lưỡi lại mạnh mẽ càng quét khoang miệng ấm áp càng dễ khiến người mê luyến hơn, tựa như muốn đem tất cả tinh lực của người bên dưới hút sạch mới thỏa mãn. Hành động không báo trước lại vồn vả của hắn dọa cho Tạ Dương sợ muốn chết nhưng một chút cơ hội phản ứng cũng không có.

Cậu trước chỉ biết mở to hai mắt nhìn hắn càn quấy càng thêm không biết tiết chế, sau bởi vì hô hấp khó khăn mà tầm mắt mờ mịt, ngập nước. Cho đến khi hơi thở càng ngày càng suyễn bản năng con người mới khiến cậu vô thức đưa tay ra đẩy đẩy lòng ngực trước mặt.

Hành động yếu ớt như vậy vốn nghĩ sẽ không mang lại kết quả gì. Ai biết cậu chỉ đẩy mấy cái đối phương đã buông cậu ra.

"Hức… Mặc Thâm… Anh thật sự muốn giết em sao… Hức hức…"

Tạ Dương vừa được buông ra đã khóc chít chít. Cực độ sợ hãi lại bởi vì sinh mệnh bị uy hiếp mà nhất thời không còn quá sợ nữa, thế nhưng ủy khuất lại ồ ạt ập đến như thủy triều càng quét cậu. Lưu thẩm không phải nói cậu là vợ của hắn, hắn sẽ không ăn cậu sao… Hu hu…

"Sợ?"

Mặc Thâm đem hỉ phục trên người ném xuống đất, vừa áp Tạ Dương dưới thân vừa trầm giọng hỏi. Cứ như người dọa cậu không phải hắn vậy.

Người bên dưới hai mắt mở lớn lại đáng thương gật đầu, cổ họng nấc nghẹn không nói được nên lời, chỉ còn có tiếng khóc không ngừng truyền đến tai Mặc Thâm. Sợ đến như vậy, quỷ nhát gan. Nếu không phải xem em vừa ý…

"Em ngoan ngoãn tôi sẽ…"

Mặc Thâm còn chưa nói xong người dưới đã lại gật đầu như mỏ thóc, hại hắn không nhịn được nhếch lên khóe môi.

"Là em nói đó."

"A…"

Thật lòng mà nói Tạ Dương còn phải cảm tạ trời xanh vì Mặc đại thiếu gia của chúng ta bỗng nhiên lại đổi ý không muốn thật sự sử dụng hai chữ ăn thịt theo nghĩa đen nữa. Nhưng đối với Tạ Dương chưa từng trải qua chuyện ân ái, tấm thân vẫn còn trinh trắng còn gầy yếu thì sự mạnh bạo của hắn nó lại có khác gì thật sự ăn thịt đâu.

"Đau quá… Hu hu Mặc Thâm…"

"Đau sao?"

"Ư đau… Anh ngừng lại đi ư hu hu…"

"Không thể! Đau mới có thể nhớ rõ tôi là gì của em."

Mặc đại thiếu gia dưới thân chưa từng ngừng đưa đẩy vừa kiên định chém đinh chặt sắt lại tàn nhẫn nói. Tuy hành động mới đầu có phần xúc động nhưng hắn chưa từng nghĩ nơi đó của người dưới thân lại chặt chẽ ấm áp như vậy. Thịt đã đến miệng còn bảo hắn nhả ra, nào có đạo lý này.

"Em chính là của tôi."

"A hức hư…"

Không biết người bên trên đã đụng trúng chỗ nào mà tiếng khóc rấm rức của Tạ Dương đến cuối lại biến thành tiếng rên rỉ khiến người xương cốt như bị kiến cắn qua, âm ỉ mãi không dứt. Mà đáp lại nó đương nhiên là càng nhiều hơn những cái đưa đẩy mạnh bạo đến cả ván giường bên dưới cũng không chịu được mà kêu cót két không ngừng. Nhưng cũng đổi lại càng nhiều âm thanh mê người nữa.

Khoảng khắc đau đớn đã qua, tiếp theo chính là xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Tạ Dương còn chưa kịp hiểu cảm giác ngất ngây kia là gì đã bị người kéo vào phong ba bão tố. Cậu chỉ còn biết ôm chặt cổ người bên trên, mặc hắn càn quấy thật nhiều trên người cậu.

"Tạ Dương, gọi tên tôi."

"Ư hức a… Mặc Thâm anh chậm… Em không chịu nổi ư hư…"

"Ngoan, lại gọi."

"Ư ư không chịu nổi nữa… Em muốn đi tè hức a… Mặc Thâm… Ư a…"

"Gọi phu quân tôi sẽ cho em xì xì."

"Phu ư… Phu quân A không!"

Tạ Dương lần đầu cao trào còn không rõ đây là làm sao. Dù cả người sung sướng nhưng cứ nghĩ bản thân vừa mới tè dầm thì lập tức khóc lên: "Hu hu anh xấu…"

"Ha…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!