Chương 59: Nhân quả báo ứng, hoàn trả đầy đủ.

Cho nên chẳng cho nữ quỷ lùi được mấy bước, âm khí đã như xích hồn câu của âm sai sứ giả đem nữ quỷ cho cứng rắn kéo trở về.

Nữ quỷ thật sự là bị hắn đánh đến mức từ váy đỏ trở lại váy đen, khí tức hỗn loạn vô cùng. Trước đó Mặc Thâm có vướng bận Tạ Dương ả còn không chiếm được lợi lộc gì chứ đừng nói là bây giờ. Nhưng mặc kệ ả giãy giụa thế nào cái cổ vẫn là cho bị định trụ.

Cho dù là quỷ thì bị bóp cổ vẫn có cảm giác nhé. Bởi vì thứ bị bốp là hồn phách của ả, đương nhiên là phải có rồi. Nhưng mặc cho ả ặc ặc trong tuyệt vọng thì cái bốp của người kia vẫn cứng rắn còn càng ngày càng chặt. Kẻ bốp ả lại không muốn cho ả hồn phi phách tán liền mà khiến cho ả cảm thụ từ từ cái cảm giác kia. Ý nghĩ người trước mặt còn giống quỷ hơn cả mình không phải lần đầu tiên xuất hiện trong lòng nữ quỷ.

Ngay sau đó ả nghe ác ma kia gằn từng chữ nói: "Ngươi đúng là gan trời rồi mới có ý định nhăm nhe đồ của ta a…"

Đáng sợ quá má ơi!!! Cứu quỷ!!!

"Chỉ cần như vậy thôi là đủ để ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này rồi."

Vừa nói xong hắn định đem nữ quỷ cho bóp chết.

Nhưng ai biết hắn còn chưa kịp thêm lực âm thanh của lão đạo sĩ đã đều đều vang lên, như trần thuật một vấn đề: "Ấy đợi đã tiểu tử ngươi. Nếu giờ mà ngươi bóp chết nó thì vợ nhỏ của ngươi sẽ có chuyện đấy."

Cái bóp của Mặc Thâm tức khắc dừng lại ở đó. Hắn gần như ngay lập tức nhìn qua chỗ tiểu thê tử vẫn còn đang đứng trong trận nhìn hắn nãy giờ. Người sau một bộ thỏ nhỏ giương đôi mắt to tròn mong ngóng nhìn hắn, khiến cho lòng hắn mềm mại trở lại dù cánh tay vẫn cứng như đá, mặc cho nữ quỷ giãy giụa vẫn không đụng đậy nhúc nhích.

Thật, người với quỷ đãi ngộ thật sự là tức chết quỷ.

"Ông nói vậy là sao?"

Mặc Thâm lúc này mới quay qua nhìn Phương Chính Thống lạnh giọng hỏi. Chỉ là không khó để nghe ra hắn thật sự để ý đến chuyện này.

"Không phải ngươi đã nghe hắn nói rồi sao. Hắn đem bát tự của đứa nhỏ này tế cho nữ quỷ kia. Đó cũng xem như là một hình thức trói buộc. Nếu bên nắm trói buộc không tự động buông ra thì mọi hình tức cưỡng ép cắt đút đều sẽ ảnh hưởng đến nó."

Phương Chính Thống ngồi bên ngoài pháp trận giống như một lão ngoan đồng lưu manh vừa ung dung chỉ vào Mặc Huyền vừa nói. Rõ ràng là chuyện liên quan đến mạng người lão lại nói rất thản nhiên, nhưng đó cũng là do lão nắm được đại cục trong tay. Ai biết cái tư thái chưởng khống mọi thứ dễ như chơi này Mặc Thâm lại nhìn không vừa mắt dù hắn vẫn nghiêm túc lắng nghe lời lão nói.

Lúc này bên ngoài đã không còn con oán quỷ nào nữa, tất cả một là ở trong trận, hai là bỏ chạy. Chỉ cần đợi trận pháp hoàn toàn đốt chết chúng hết thì trận hung hiểm này xem như có thể hoàn mỹ hóa giải. Lúc này cách trời sáng chỉ còn lại một canh giờ nữa thôi. Nhưng vậy mà đã trải qua hai ba canh giờ rồi.

"Cứ để cho ả ta sống như vậy?"

Mặc Thâm rất không vừa lòng, nhất là khi thấy vẻ đắc ý khi sống sót sau tai nạn của nữ quỷ.

"Đương nhiên không được rồi."

Ai biết câu này đã lập tức chém rụng may mắn đó của ả. Đến Mặc Thâm còn cảm thấy lão già này không nên nết, ấn tưởng đối với lão có thể nói là càng ngày càng không tốt nhưng vẫn phải kiên nhẫn nghe lão nói: "Nhưng có thể dùng cách tra tấn từ từ mà. Ta nghĩ ngươi vẫn thích cách này hơn đó."

"Đem oán hồn của ả giam vào tỏa hồn đăng rồi dùng tam muội chân hỏa cho đốt đến khi hết sạch là được rồi."

Cách làm này thật ra sẽ rất tốt với những linh hồn vô tình làm việc ác mà vẫn còn đường hối cải thì nó là cách để thanh lọc linh hồn. Nhưng đối với những oán hồn như nữ quỷ, càng đốt chỉ càng sạch thôi.

Sạch ở đây chính là hồn phi phách tán. Nhưng như vậy có thể khiến cho Tạ Dương không bị ảnh hưởng.

Có điều đây là lời của một người chuyên trừ ma diệt quỷ tích công đức sẽ nói à?

"Với cả, ả có khế ước với tên này, giày vò ả chính là giày vò hắn. Ngươi không muốn sao?"

Là vậy đó. Phương Chính Thống không phải là một tên đạo sĩ cổ hủ hay đức phật từ bi. Lão chỉ coi trọng nhân quả. Có nhân thì có quả, mang nhân thì phải trả quả, thế thôi. Mặc Huyền vẫn phải trả giá cho những gì hắn làm, bỏ tù hắn là quá đơn giản. Mà ông nhìn thấy tiểu tử này đi theo con đường đặc biệt, ông cũng thấy cả lệ khí của hắn. Cho nên ông không muốn vì trả thù mà để cho tay hắn nhuốm máu, đi vào ma đạo.

Đúng vậy, Mặc Thâm có thể không biết tình huống của mình, Lý Thuần Phong có thể nhìn không ra nhưng Phương Chính Thống nhìn cái là rõ ràng mười mươi. Mặc Thâm tình huống giống hệt như những tu sĩ tu chân mà thời đại này cực kỳ hiếm thấy. Tuy rằng hắn là tu ma, còn người ta tu tiên nhưng vạn vật quy nhất, quan trọng là cái tâm của người tu thôi. Không biết làm sao hắn lại làm được nhưng tu ma hay tu tiên đều không thoát khỏi chữ tu, đều là những nhân tài chứ chưa nói trên tay Mặc Thâm chưa từng có oán khí. Có nghĩa là hắn chưa từng giết người, hắn chỉ giết quỷ. Người như hắn thật ra chẳng khác gì những đạo sĩ như lão cả, rất thích hợp để tu tập huyền thuật. Xem như là ông tiếc tài đi, không muốn hắn đi lầm đường.

Quả thật, lời của ông thật sự đánh động Mặc Thâm. Hắn còn đang nghĩ làm sao trả thù Mặc Huyền đây. Hắn cũng không phải kẻ thích giết chóc, đều là bị ép phải vào đường cùng.

"Vốn dĩ nữ quỷ chết hắn cũng sẽ bị phản phệ mà có khi sẽ trở nên ngốc đần suốt quãng đời còn lại. Lại đem nhốt vào tù, tương lai xem như hủy. Nhưng so với việc giày vò hắn, không phải sẽ giải được nổi hận trong lòng hơn sao."

Được rồi, ông nói đúng.

Mặc Thâm im lặng nhưng lại giống như ngầm thừa nhận mà đem nữ quỷ đưa cho ông. Hắn mới không sợ ông sẽ thả ả ta đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!