"A!"
Bỗng nhiên cậu không để ý dưới chân mà bị vấp vào cái gì đó trên sàn, cơ thể theo bản năng ngã về phía trước. Dù cậu gần như ngay lập tức được người ôm lấy, tránh khỏi kết cục bị ngã sấp mặt. Thế nhưng biến cố này cũng khiến cho tâm tình đang có chiều hướng hỏng bét của cậu đạt đến đỉnh điểm. Cho nên khi bị nam nhân mắng, Tạ Dương gần như không thể khống chế mà rơi vào trạng thái trước đây khi còn ở Tạ gia.
"Cẩn thận dưới chân. Sao em hậu đậu quá vậy?"
Mặc Thâm không biết người bị mình giữ lấy nội tâm đã yếu ớt bất kham, sau khi để cho cậu đứng vững đã nhịn không được điểm vào cái mũi cậu mắng. Ai biết tiểu thê tử của hắn bị mắng thì cúi gằm đầu xuống tội nghiệp nhỏ giọng xin lỗi hắn. Cả người còn co quắp trông lại càng nhỏ bé đáng thương.
"…"
Hắn đã nói gì nặng lắm sao?
Nhìn người bỗng nhiên trở nên khép nép lại nơm nớp lo sợ như vậy, hắn không khỏi nắm mặt cậu lên hỏi: "*Em sao vậy*?"
Ai biết lại nhìn thấy một đôi mắt ửng đỏ đầy hoảng loạn khiến hắn nhất thời bị giật mình.
Người sau không nghĩ bị hắn thấy, nghĩ tới trước đây mỗi lần mình như vậy chỉ rước lấy phiền chán của người khác Tạ Dương vội vàng lắc đầu tránh khỏi tay hắn càng không dám nhìn hắn. Hồi đó cậu rất không hiểu tại sao đều là con, anh trai cậu khóc một tí đã có người xót, cậu thì càng bị chửi thậm tệ, có khi còn bị cho nhịn đói. Sau này cậu hiểu rồi nhưng không phải vì vậy mà cậu có thể lập tức thoát khỏi quá khứ mười tám năm.
Vốn dĩ đối với sự đối xử của hắn những ngày này và nổi sợ hãi với những thứ kia Tạ Dương vô thức quên đi quá khứ cùng ít nhiều đã mạnh dạn hơn trước. Nhưng con người càng có được thì càng tham lam. Ở lúc này cậu lại nhận ra mình vẫn không phải là người Mặc gia thì những gì cậu có được cậu lại sợ mất đi. Vì để tránh bị mất đi…
Mặc Thâm nhìn bàn tay trống rỗng dừng ở giữa không trung của mình cùng người đang cúi đầu đứng kia, khó nói được trong lòng là cảm giác gì. Hắn nhìn ra được tiểu thê tử đang cố gắng bình tĩnh lại nhưng có vẻ cảm xúc tiêu cực bất chợt này quá mãnh liệt nên cậu càng cố thì càng không giữ được thể hiện ra ngoài. Nhưng hắn không hiểu. Không phải mới nãy còn rất tốt sao?
Tự nhiên lại bước vào trạng thái như chim sợ cành cong…
Khi hắn định hỏi lại thì thấy cậu muốn nói gì nên ngừng một chút xem thử.
"Em…"
Kết quả Tạ Dương lại lắp bắp thật lâu vẫn không nói được một lời trọn vẹn. Cậu cũng không chịu nhìn hắn.
Sau đó dưới ánh mắt thâm trầm khó hiểu của Mặc Thâm, tiểu thê tử của hắn rốt cuộc giống như hạ cái quyết tâm gì lớn lắm mà khẽ với tay nắm lấy ống tay áo của hắn khẽ khàng nói: "Anh… Anh nói cho em biết… Biết anh muốn tìm cái gì đi. Chúng ta… Em cùng anh chia nhau ra tìm, như vậy sẽ nhanh hơn."
"Em có thể tự lo cho mình."
Nói đến đây trạng thái của cậu có vẻ đã tốt lên. Nhưng Mặc Thâm lại không thấy vậy. Người trước mặt giống như đã đem nội tâm cảm xúc cho đóng lại, cố gắng làm ra vẻ không có gì nhưng lại không biết biểu tình của mình có bao nhiêu gượng gạo. Dù nó càng ngày càng tốt nhưng đối với hắn lại không tốt. Hắn không thích.
Mặc Thâm biết trạng thái của tiểu thê tử mình không đúng, hắn cũng cố gắng không thể hiện tâm tình ra ngoài sợ lại dọa cậu nhưng khó tránh khỏi đáy mắt vẫn là trầm xuống. Chỉ là Tạ Dương lúc này đang ở trong trạng thái không đúng, gần như tự biên tự diễn, cậu còn sợ hắn không tin tưởng mà lắp bắp nói lại: "Em… Em thật sự có thể làm việc…"
"Mới đó mà em đã quên sợ rồi?"
Chỉ là cậu chưa nói xong đã bị lời nói khó tránh khỏi lạnh lùng của nam nhân cho nhắc nhở, nhất thời ngơ ngác nhìn hắn. Mặc Thâm lại im lặng nhìn xem cậu còn muốn nói sao nữa. Hắn cảm thấy mình đã hơi hiểu được cậu đang bị sao. Nhớ tới trước đó cậu đã có một lần thể hiện điều này rồi, hắn không trách cậu sợ đầu sợ đuôi.
Nhưng Mặc Thâm lại hiểu không hết. Cũng không thể trách hắn, họ chỉ mới ở bên nhau mấy ngày.
"Trước đây em cũng sợ… Nhưng em vẫn làm việc mỗi ngày vào năm giờ sáng. Thật… Thật sự không phải quá đáng sợ đâu…"
Tạ Dương thật sự là bị hắn cho nhắc nhở rồi. Vậy mà dù mặt mày đều muốn trắng bệch nhưng cậu vẫn cố chấp nói.
Mặc Thâm lại không cần nhìn cũng biết bên dưới chiếc khăn đang che miệng mũi cậu, đôi môi kia nhất định đã bị cậu bậm đến hằn lên dấu răng. Đáng thương lại quật cường khiến người vừa đau lòng vừa tức giận bất lực sao cậu có thể yếu đuối như vậy…
Không đâu, Tạ Dương không yếu đuối. Nếu không cậu đã không sống được đến giờ. Cậu như hiện tại là quật cường muốn giữ lại những gì mình có. Tựa như khi xưa ở Tạ gia cậu biết là họ không thương mình nhưng vẫn gắng gượng chèo chống, bởi vì cậu sợ mất đi một chút ít ỏi thứ mình có được. Một mái nhà rách nát chắn mưa chắn gió, một dòng máu chỉ để cho có nhưng vẫn thể hiện rằng cậu còn gia đình đã khiến cậu chịu đựng được mười tám năm.
Hiện tại những thứ Mặc Thâm cho cậu lại càng mạnh mẽ khiến Tạ Dương trèo chống qua nổi sợ những thứ đó hơn nữa.
Nhưng Mặc Thâm không biết. Hắn lại bị cậu không chịu cố gắng vươn lên, không tham lam không bướng bỉnh hơn chọc cho tức giận mà không giữ mồm giữ miệng…
"Em nghĩ tôi cần em giúp sao?"
Sao hắn không nghĩ cậu như vậy cho nên hắn mới thích? Nhưng một lời này của hắn đã chọc bể sự nổ lực của Tạ Dương nãy giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!