Trong một gian nhà không quá khang trang, không đến mức giống cho hạ nhân nhưng giãn dị không phải cho thiếu gia như Mặc Thâm. Một thanh niên tuổi chừng hai mươi mặt mày trắng bệch, răng môi cắn chặt vào nhau, toàn thân run rẩy như đang bị bệnh.
"Sao ta lại còn sống… Đây là sao… Rõ ràng mình đã chết… Ác quỷ…"
Hắn ngồi ở dưới thềm đất lạnh lẽo lại một chút đều không quan tâm, trong miệng chỉ toàn bầm lầm những câu khó hiểu như bị bệnh tâm thần. Có điều biểu tình sợ hãi không hề là giả dù chẳng ai biết hắn là ở sợ hãi cái gì.
"Mặc Thâm… Đến nhà tổ… Mau đi báo…"
Bỗng nhiên lúc này từ bên ngoài vọng đến tiếng hô thanh dứt quãng đánh động người trong phòng. Thanh niên vừa nghe đến hai chữ "Mặc Thâm" thì lập tức ôm đầu hét toáng lên như bị kinh hách quá mức.
"Lại làm sao nữa vậy!!? Mấy ngày hôm nay đã mấy lần rồi đó!"
"Bà kệ nó đi. Một hồi bệnh đến hỏng đầu thôi."
"Thật là."
Âm thanh như cắt vào màng nhĩ người khác của hắn lập tức rước lấy tiếng mắng chửi của người gần đó. Không khó nghe ra tình trạng này không phải mới đây. Mà thanh niên kia là bởi vì một trận sốt cao, lúc tỉnh lại đã trở nên điên điên khùng khùng như thế. Họ không biết tình huống thật sự lại không nghĩ quan tâm, trong nhà thanh niên lại chỉ có một mình hắn, không còn người thân nên người xung quanh không đến mức khắc khe với hắn.
Có điều nếu hắn cứ như vậy, khó nói người ta không xem hắn là bị điên rồi.
Thanh niên kia giống như không nghe thấy tiếng mắng chửi, sau khi phát tiết nội tâm kinh hoàng của mình thì cuối cùng đã ngừng lại tiếng hét. Tuy hắn không hét nữa nhưng biểu tình lại rất không bình thường, cứ như con người đang ở bờ vực của sự sụp đổ. Miệng hắn lẩm bẩm: "Mặc Thâm… Ác quỷ… Báo thù… Ta chưa chết… Không, ta không muốn chết… Không muốn chết lần nữa."
Nói đến đây thì hắn bất thình lình đứng bật dậy lao ra khỏi nhà.
"Ấy Mặc Dận!"
"Thằng nhỏ này bị bệnh còn chạy đi đâu mà chạy như ma rượt vậy!?"
Người gần đó thấy hắn bỏ chạy thì lập tức thắc mắc nhưng không thật sự quan tâm, lại tiếp tục làm chuyện của mình. Đành chịu, con cháu Mặc gia nhiều vô cùng, Mặc Dận không chỉ là dòng thứ mà lại đã không còn cha mẹ, sống trong Mặc gia như tôi tớ, đương nhiên không được quan tâm coi trọng nhiều. Có lẽ bản thân Mặc Dận cũng không cần ai quan tâm, hắn cứ đinh ninh cho rằng mình chỉ cần cứ như vậy sống tiếp đến hết đời ở Mặc gia là được.
Nhưng một trận bệnh, một giấc mơ không phải giấc mơ mà giống như đã chân thật trải qua đã thay đổi tất cả.
Từ lúc tĩnh lại Mặc Dận không phải không cố gắng tỉnh táo, nhưng nổi ám ảnh kia quá lớn nên hắn mới điên điên khùng khùng như vậy. Hiện tại không biết có thể tính là nghĩ thông chưa, nhưng ý chí muốn sống mạnh hơn tất cả, khiến hắn không thể không vực dậy tinh thần.
Mặc Dận đã như vậy, những nơi khác trong Mặc gia đều không kém gì. Đối với việc Mặc Thâm hai mươi lăm năm chưa từng bước chân ra khỏi đại viện lập tức bối rối đứng lên. Người không có tâm tư thì hoảng sợ, người có tâm tư thì đầy một bụng tính toán hiện tại nên làm gì. Tóm lại không chỉ Mặc Dận, những người đánh chủ ý lên cái ghế gia chủ đều sẽ không chịu ngồi yên.
"Ngươi nói cái gì? Mặc Thâm đến nhà tổ?"
"Hắn đến đó làm gì?"
"Hắn đi cùng ai?"
"Mau! Mau đến nhà tổ!"
"Nhưng nhà tổ…"
"Mặc kệ! Cứ đi trước tính sau!"
Những cuộc đối thoại như vậy không ngừng nổi lên khắp nơi trong đại trạch Mặc gia. Bên trong cảm xúc chứa đựng không khác nhiều với Mặc Dận, đều là những cảm xúc tiêu cực đối với sự xuất hiện của Mặc Thâm. Sau đó từng người từng người kéo nhau đến nhà tổ trong khi nhà tổ là nơi không được gọi thì không thể tới. Hiện tại còn kéo nhau đến như vậy khó nói có bị mắng cho té đầu. Nhưng hiện tại họ không thể lo nhiều như vậy. Cho dù có bị mắng thì họ vẫn phải làm rõ Mặc Thâm đến đó làm gì.
Mặc kệ trước đây hay cả bây giờ họ đều luôn tránh hắn như tránh tà.
Cuối cùng dưới sự gấp gáp đó, bọn họ lên đường sau nhưng lại đến cùng lúc với nhóm người Mặc Thâm.
Mặc Thâm không biết nhưng vẫn có thể đoán được ít nhiều những chuyện đang diễn ra. Có điều hắn không bận tâm, việc hiện tại hắn muốn làm là nhập gia phả cho tiểu thê tử mà không phải là đối phó đám người kia. Từ từ, nợ nần hắn sẽ tính đủ.
"Thúc không cần đi cùng con."
Mặc Thâm lúc ở trong nhà không nói, rõ ràng hắn không phải nhất định muốn cản ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!