Dưới tốc độ của xe lăn, quãng đường họ về không chiếm nhiều thời gian như lúc đi.
Về đến phòng Mặc Thâm dẫn Tạ Dương đến tủ quần áo lớn trong phòng. Hắn mở rộng hai cánh cửa ra rồi chỉ cho cậu đâu là đồ của hắn, đâu là của cậu. Phần của Tạ Dương thật ra không chiếm nhiều chỗ trong tủ đồ này của Mặc Thâm chứ không nói chỉ có một góc nhỏ, chỉ vài bộ nho nhỏ mà thôi. Mặc Thâm lấy một bộ đồ ngủ thoải mái thích hợp với thời tiết mùa thu cho cậu thay. Hiện tại vẫn còn chưa đi ngủ nên hắn lại đưa cho cậu một cái áo ngoài loại dài phủ đến đầu gối nữa.
Bản thân cũng thay đồ trong sự ngượng ngùng của tiểu thê tử rồi mang cậu ra ngoài ăn tối.
Trời tháng tám đã tối xuống nhanh hơn nên lúc này cùng lắm chỉ mới sáu giờ rưỡi. Ăn cơm xong tám giờ là có thể lên giường đi ngủ được rồi.
Người ở nơi này chưa bao giờ ngủ quá chín giờ. Hầu hết đều là tám giờ lên giường còn có thể tâm sự loài chim biển một chút rồi đi tìm chu công. Thời điểm đó đèn đuốc trong nhà gần như đều tắt hết. Nhà giàu có chút còn sẽ để một ngọn đèn nhỏ những suốt đêm đều có người trông coi chứ hầu hết mọi người đều tắt. Một là tiết kiệm, hai là tránh nữa đêm hỏa hoạn. Cho nên gần như không có ai thắp đèn ban đêm. Đối với Tạ Dương, không có đêm nào là cậu không thắp đèn suốt.
Để có thể có đèn thắp như vậy cậu phải ra ngoài làm việc vặt cho người ta kiếm chút tiền lẻ mua đèn cầy. Để tránh hỏa hoạn cũng như nữa đêm bị tắt mất cậu còn làm cả một cái bệ thắp đèn bằng đất cùng lồng chụp đèn. Tóm lại, vì để sống được tới tận bây giờ Tạ Dương đã rất cố gắng, mặc cho ông trời giống như đã hắt hủi cậu.
Buổi tối trước khi đi ngủ. Tạ Dương vừa leo lên giường, còn chưa chui được vào chăn đã bị ai đó đè ra bôi thuốc… Không phải, là cậu chủ động nâng mông lên cho người ta sàm sỡ lại bôi thuốc…
Bốp!
"Xong rồi."
Xong rồi ai đó còn không tha ăn đậu hũ của cậu một cái cuối cùng nữa mới thỏa mãn.
Tạ Dương mặt nhỏ tích máu xấu hổ sờ soạn vài cái cuống quýt kéo quần của mình lên, sau đó không chút chần chừ lui vào bên trong kéo chăn đắp lên người mình. Cho đến cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt hơi ướt vì kích thích lúc bôi thuốc là lộ ra nhìn hắn cùng một đầu tóc đen mềm mại chọc người muốn đưa tay đến vò cho nó rối nùi lên. Tạ Dương im lặng nhìn nam nhân ngồi bên giường rửa tay rồi lau sạch. Bóng lưng cao lớn đặc biệt có cảm giác an toàn.
Thời điểm hắn xoay người muốn nằm lên giường cậu còn nhích hẳn vào trong, gần như là dán sát lên vách tường chỉ vì sợ chiếm chỗ của hắn.
"Làm gì vậy?"
Mặc Thâm muốn kéo cái chăn cũng không được quay đầu nhìn con tiểu nhút nhát nào đó tức cười hỏi.
Tạ Dương không hiểu chớp chớp đôi mắt đen to tròn nhìn hắn.
"Tôi đáng sợ như vậy à?"
"…"
Cậu không có ý đó mà… Nhưng cậu vẫn là hiểu được ý tứ của hắn rồi.
Thế là dưới ánh mắt thâm thúy của Mặc Thâm, con tiểu nhút nhát nào đó chạm chạp lết thân hình nhỏ gầy tong teo của mình ra ngoài. Nhìn đến mất kiên nhẫn, trong tiếng kinh hô thật nhỏ của Tạ Dương, Mặc Thâm vươn tay nắm cái eo gầy như mềm mại kéo mạnh một phát, trực tiếp kéo người đến tận trong ngực hắn.
Tạ Dương bất ngờ không kịp phòng bị đập mặt vào lòng ngực nam nhân. Cái trán còn dán vào làn da trước ngực vì hành động mạnh bạo mới rồi của hắn mà lộ ra. Tạ Dương nào dám nhúc nhích cục cựa gì mà nằm im ru trong ngực hắn, nhìn hắn kéo chăn qua người mình… Thế này cậu mới biết là cậu chiếm chăn của người ta…
"Ngủ đi."
Mặc Thâm vừa nói vừa vươn tay tắt ngọn đèn trên tủ.
Bóng tối bất chợt phủ xuống khiến Tạ Dương đã quen thắp đèn cả đêm vội vàng nhắm tịt mắt lại, người đều theo bản năng rút vào trong lòng nam nhân cầu che chở, nhất thời xấu hổ gì đó đều quên mất.
"Sợ?"
Trong bóng tối vang lên âm thanh trầm thấp lại bởi vì nằm cho nên càng thêm hạ xuống nhưng vẫn đặc biệt rõ ràng. Mặc Thâm cảm nhận được đôi tay ai đó nắm chặt vạt áo trước người hắn… Rất chặt. Cho thấy chủ nhân nó đang sợ. Thời điểm nghe hắn hỏi thì cái đầu nhỏ trong lòng hắn gật xuống một cái thật nhẹ. Hắn cũng không tính toán với cậu. Bởi vì hắn biết cậu đang sợ cái gì.
"Ngủ đi. Có tôi, không ai chạm đến em được đâu."
Lời này cộng thêm chất giọng trầm thấp của nam nhân lọt vào tai Tạ Dương có sức trấn an không hề nhỏ. Dù vẫn còn sợ nhưng lông mày mảnh mai của cậu đã giãn ra từng chút một.
Rốt cuộc thì Tạ Dương đã ngủ lúc nào chính cậu đều không nhận ra.
So với đêm hôm qua, đêm nay mới thật sự là một đêm ngủ được ngon lành nhất của Tạ Dương. Cả đêm cậu đều bị nam nhân kia ôm trong lòng, không sợ nữa đêm chăn bị cái gì đó kéo rơi khiến cậu bừng tỉnh lúc nữa đêm vì lạnh. Rồi lại hoảng hốt không ngủ được vì sợ.
Cứ thế, một đêm vô mộng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!