Chương 22: Lại muốn bắt nạt thì phải làm sao?

Con quỷ nào đó không thích bị nghi ngờ tỏ vẻ bản thân nên nhịn xuống, buông tha cho tiểu thê tử không phải thật lòng có ý đó. Cậu chỉ là sợ quá thôi, muốn tìm một cái gì đó để bấu víu. Dù có lẽ người cậu ôm còn đáng sợ hơn thứ kia nữa…

"Thật."

"Ô ô…"

Ai đó nghe hắn đảm bảo thì khóc càng thảm thiết hơn nữa.

Mặc Thâm đầy mặt bất đắc dĩ gì đâu. Dù hắn biết tình cảnh kia đối với tiểu nhút nhát cậu đáng sợ cỡ nào. Nếu hắn đến chậm có lẽ cậu đã bị gặm một miếng… Mặc Thâm không nói gì nữa, chỉ im lặng ôm cậu vào lòng vỗ vai trấn an. Để cho cậu khóc hết thì sẽ tốt thôi.

Thời điểm nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cậu hắn gần như là phóng từ trong thùng tắm ra ngoài. Trong lúc nhất thời hắn còn quên mất mình đang yếu đuối cỡ nào mà mém chút đâm đầu vào tường. May sao thời điểm ngày đêm giao nhau không chỉ thứ kia mạnh mà bản năng ác quỷ của hắn cũng thức tỉnh. Trong tâm lo lắng cho tiểu thê tử bị hắn bỏ trong phòng mà vội vã chạy đi. Vừa thấy thứ kia hắn đã không chút nghĩ ngợi xem mình là lệ quỷ mà nắm cái thứ kia ném ra khỏi người cậu.

May sao mọi thứ đều tốt…

Vừa dỗ dành tiểu thê tử khóc chít chít trong ngực hắn vừa nghĩ đến luồng âm khí đã chui vào trong người mình lúc nãy. Hắn biết giết được quỷ kia là do may mắn, không phải năng lực tự thân cho nên không thể ỷ lại như vậy. Nhưng hắn cảm giác hiện tại có luồng âm khí này hắn có lẽ có thể đối phó được với những ma quỷ khác. Có khi thông qua đó hắn sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Hắn biết có khả năng nếu luôn tiếp tục như vậy hắn sẽ không còn là người nhưng vậy thì sao. Hắn đâu có quan tâm chuyện này.

Làm lệ quỷ là chuyện sớm muộn nhưng trước là hắn chưa chuẩn bị xong, sau hắn còn có vướng bận tiểu thê tử… Vốn hắn còn đang không biết làm sao đối phó được tình huống tương tự như vậy có thể xảy ra sau đó. Hiện tại có tia âm khí ấy, có phương pháp này hắn không chỉ có thể che chở Tạ Dương mà còn có khả năng đối phó với người bên kia, hắn ít nhiều có thể an tâm.

Nhưng việc hắn có thể hấp thu được âm khí lúc này… Nó nhất định là có liên quan đến việc trước kia hắn là lệ quỷ. Cho dù không phải thì cũng chẳng sao, miễn là hắn có năng lực đi bảo vệ những thứ hắn muốn bảo vệ. Nó là thứ gì, nguyên nhân gì đều không quan trọng.

Có vẻ đã khóc đủ, người gần như đang ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm cổ hắn tiếng khóc đã nhỏ dần đi, chỉ còn tiếng thút thít đáng thương. Tự nhiên hắn nghĩ nếu giờ hắn nhắc lại việc lúc nãy sao cậu lại sợ hắn như vậy, có khi nào sẽ lại chọc cậu khóc ầm lên nữa hay không… Mặc Thâm cật lực đè xuống ý nghĩ tà ác trong lòng muốn hù dọa tiểu thê tử nữa. Đôi tay hắn mềm nhẹ không ngừng vuốt ve tấm lưng đơn bạc của người trong lòng, tránh cho bản thân lại có ý định không nên có.

"Mặc Thâm…"

Bỗng nhiên người trong lòng nhỏ yếu ở bên tai hắn mười phần ỷ lại gọi.

"Ừ."

Nghe hắn trầm ổn đáp lại cùng tiếng tim đập gần như giao hòa với nhịp đập trái tim nhỏ bé của mình, Tạ Dương trong lòng mạnh mẽ vứt bỏ những thứ không tốt, chỉ còn lại an tâm vô bờ bến.

"Nãy ức… Nãy anh đi đâu vậy…"

Ngẫm lại cậu vẫn thấy sợ, thật sự rất sợ. Đối với những chuyện đang diễn ra gần đây, hiện tại cậu rõ ràng hiểu được mọi thứ không còn giống như trước nữa. Cho nên dù đối với người mình đang ôm cậu sợ thật, nhưng hắn có thể bảo vệ mình khỏi những thứ đó… Cậu biết, cậu không nên sợ hắn.

Giống như Lưu thẩm đã nói, cho dù hắn là quỷ, hắn vẫn là người chồng làm lễ tam bái với cậu, hắn sẽ không hại cậu. Hắn vừa cứu cậu đó… Cậu cũng biết cậu nhát gan, cậu sẽ cố gắng…

"Tôi đi tắm."

"…"

Thì ra cái hơi ẩm còn lạnh trên người hắn là do… Chứ không phải… Tạ Dương, ngươi đúng là giỏi tự dọa mình. Ngẫm lại thân thể cậu đang ôm quần áo mỏng manh không giống bình thường, bề ngoài cũng không chỉnh chu, rõ ràng là đã chạy vội đến đây.

Cậu nhớ… Lúc nãy cậu đã gọi hắn rất lớn. Vậy mà cậu còn sợ hắn nữa… Nhưng cậu biết làm sao…

"Lần sau… Lần sau anh đi đâu thì cho em đi cùng với…"

Xem, đáng thương biết bao nhiêu. Muốn bắt nạt…

"Muốn tắm chung với tôi à?"

"…"

Tạ Dương bị lời trêu ghẹo của hắn chọc cho xấu hổ muộn màng nhận ra bản thân đã vừa nói lời gì đáng thẹn như vậy. Nhưng mà…

"Em… Em có thể chà lưng cho anh." Như vậy là được phải không…

"Phụt!"

Nhưng ai biết người kia vừa nghe đã cười phun một tiếng. Mặt Tạ Dương đỏ lựng lên vì xấu hổ cũng vì âm thanh trầm thấp quyến rũ kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!