Chương 21: Anh đã đi đâu vậy...

Nội tâm vốn đã tràn ngập khí tức tà ác bị sự xa lánh của tiểu thê tử mới cưới chọc cho bùng nổ. Cho dù cả thế giới này sợ hãi hắn, ghét bỏ hắn, cậu lại không thể. Những suy nghĩ gần như là bệnh hoạn như vậy không ngừng chiếm trọn nội tâm của hắn. Hơn cả thế nữa, không biết có phải vì một tia âm khi mới nãy hay không mà giờ hắn cảm thấy tiểu thê tử mới cưới một thân âm khí còn mê người hơn trước đây nữa.

Sâu trong nội tâm như có thứ âm thanh không ngừng nói cho hắn, mau đến chiếm đoạt người trên giường đi. Cậu chỉ có thể là của hắn. Bản năng lệ quỷ hung tàn trong người hắn nổi dậy, bản chất xấu xa đã có sẵn lập tức như bị phóng đại ngàn vạn lần. Hắn…Nhất thời không nhớ được mới nãy là ai đã ở trong lòng nói không được dọa người nữa…

"Em sợ tôi?"

Giọng điệu âm u của hắn không ngoại lệ chọc người trên giường run bắn lên, mém chút là tung cửa bỏ chạy.

Mặc Thâm nhìn vợ nhỏ hai tay ôm lấy tai, không ngừng lắc đầu vừa giống như con thỏ nhỏ đáng thương muốn chui vào hang muốn lùi về phía sau dù đã còn nơi nào cho cậu lùi nữa, nội tâm không khỏi càng thêm lãnh liệt, ngoan lệ.

"Tạ Dương."

Sâu trong đáy mắt hắn không ngừng lưu chuyển từng vệt tối tăm đến chính hắn đều không biết. Hắn chậm rãi cứ như đang đùa giỡn con mồi từng chút một lại gần người trên giường. Cũng không quan tâm cậu theo từng bước chân của mình hoảng sợ càng thêm sâu lại giống như đang thưởng thức vẻ đẹp đó một cách biến thái. Thời điểm ngồi lên được giường, mái tóc dài màu đen của hắn trượt dài trên vai, trượt cả đến bên chân Tạ Dương càng thêm phụ trợ cho vẻ âm trầm đáng sợ của hắn, khẽ khàng gọi tên cậu.

"Nhìn cho kỹ xem tôi là ai?"

Là ai mới nãy còn gọi tên hắn cầu cứu thảm thương, hiện tại lại quay ra sợ hắn? Thứ không có lương tâm!

Ha…

Mặc Thâm dùng bàn tay vừa mới bóp chết cái tà vật nào đó, nhìn như nhẹ nhàng lại không khác gọng kiềm đem mặt tiểu thê tử nhút nhát quay về phía mình, cùng mình đối diện. Mặc cho cảm xúc trong đôi mắt kia có bao nhiêu đáng thương chậm rãi nhắc lại: "Tạ Dương, nhìn cho kỹ."

"Em sợ tôi sao?"

Tôi đã rất cố gắng kiềm nén không để cho bản năng ác quỷ khiến tôi làm ta hành vi tàn bạo với em. Đừng làm cho tôi phải thất vọng, Tạ Dương.

Tạ Dương không biết có nghe được tiếng lòng của hắn hay không. Nhưng cậu bị hắn ép phải đối diện với hắn sắc mặt trắng đến mức không có một chút sắc máu nào. Đối với câu hỏi của hắn đôi mắt cậu vô thức mở to một cách hoảng hốt. Rồi bỗng nhiên giữa nổi kinh hoàng tột độ đối với những chuyện vừa diễn ra, bất thình lình lại có một thứ cảm xúc kì lạ nào đó giật mình trỗi dậy, mạnh mẽ đem nổi sợ hãi kia đè xuống. Thứ cảm xúc đó trong lúc nhất thời chính Tạ Dương đều không hiểu rõ đó là thứ gì.

Nhưng nó khiến cho cậu ở trong tay hắn lắc đầu thật vụn, giống như không hề có chút cử động. Đương nhiên, có vẫn là có. Dù đôi môi trắng bệch bị cậu mím chặt đến mức càng thêm tái nhợt đáng thương.

"Không sợ?"

Mặc Thâm không phải không có ngạc nhiên nhưng vẫn ác liệt hỏi lại.

Người trong tay hắn run lên thật nhẹ nhưng cái đầu nhỏ lại có biên độ gần như bằng không miễn cưỡng gật xuống.

Muốn bao nhiêu tội nghiệp thì có bấy nhiêu.

"Tôi không tin."

"!"

Tạ Dương đôi mắt gần như là mở lớn, biểu tình hoảng loạn kinh hoàng thất thố đan xen… Không sao tả được. Chính là một bộ tội nghiệp lại mờ mịt vô thố khi không nghĩ rằng mọi nổ lực của bản thân đều là công cốc, đến cuối cùng ác quỷ kia vẫn không có tin cậu… Tủi thân vì bị đùa giỡn khiến đôi mắt Tạ Dương dần dần ngấn lệ mông lung.

Hình ảnh này khiến cho điểm mềm mại trong lòng lệ quỷ nào đó bỗng nhiên bị nhéo một cái. Nhưng ngoài mặt hắn lại không có biểu tình còn quyết liệt nói.

"Em tự sờ xem."

Hắn vừa nói vừa đem tay cậu kéo ra khỏi đầu, hướng nó về phía lòng ngực mình ép cậu sờ. Có điều thời điểm cậu theo bản năng dùng chút sức lực yếu ớt muốn giãy khỏi tay hắn, hắn vẫn thuận theo buông nó ra nhưng lại một mực nhìn cậu chằm chằm.

"Em nói không sợ lại không dám chạm tôi?"

Hắn biết, đến hiện tại thứ giúp cậu chống đỡ là ý chí cầu sinh mãnh liệt chứ không phải thật sự tin tưởng hắn. Hắn lại không muốn một thứ giả tạo như vậy. Hắn muốn chính là lòng của cậu thật hướng về hắn, cho dù cậu sợ hắn, sợ chết đi được.

Tạ Dương bị hắn chất vấn đáng thương theo bản năng rụt rụt đầu vai, mấy đầu ngón tay gầy yếu vô thức co lại. Đôi mắt ngấn lệ cùng rèn mi ướt nhem tội nghiệp run rẩy mấy cái. Chính là một bộ bị ép đến không còn đường sống.

Nhưng dưới sự kiên nhẫn chờ đợi của Mặc Thâm, đôi tay nhỏ bé kia đã chịu thỏa hiệp. Nó rụt rè vươn ra, rụt rè chạm vào ngực người đối diện vừa mới mang đến cho cậu sự sợ hãi tột cùng, chỉ còn biết theo bản năng chui vào cái vỏ ốc của mình để trốn. Dù trong lòng có tiếng nói mãnh liệt bảo cậu không được chọc giận hắn cậu vẫn là sợ… Đúng vậy, không chỉ có ý chí cầu sinh, thứ trỗi dậy trong lòng cậu kia còn có ý thức không thể khiến cho người trước mặt không vui.

Tuy đều là vì sống, nhưng sống trước là sống lay lắc qua ngày, sống sau lại là truy cầu đối với tương lai tốt đẹp. Mà tất cả đều do người này mang lại. Cho nên dù sợ, cậu vẫn thử…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!