Chương 15: Tốt hay xấu do em quyết định.

Tạ Dương không biết hắn nghĩ gì, nhưng đây thật sự là thứ ngon nhất mà cậu từng ăn trong suốt gần mười tám năm nay. Không phải do cậu đang đói mà cảm thấy vậy, đơn giản là bởi những năm đó cậu chỉ toàn ăn đồ thừa, đồ nguội… Không nghĩ nữa, Tạ Dương nhanh chóng đem cháo giải quyết trong vòng ba phút đồng hồ.

"Còn đói không?"

Mặc Thâm vừa đưa khăn tay lau mép môi cậu vừa hỏi.

Tạ Dương thành thật gật đầu, biểu tình đặc biệt khờ ngốc.

"Chịu khó một chút, lát nữa ăn trưa sẽ ăn ngon hơn. Hiện tại đi ngủ chút đi, như vậy vết thương sẽ mau lành."

Mặc Thâm dỗ dành nói. Hắn không có cảm thấy bản thân quá mềm nhẹ với cậu. Hắn trước khi trở thành lệ quỷ là một người ôn hòa, cứ nghĩ cả đời cứ sống như vậy cũng không sao. Nhưng chính là có người vẫn nhìn không được sự tồn tại của hắn mới khiến cho bao cảm xúc tiêu cực sau khi hóa thành lệ quỷ triệt để bùng nổ. Một con quỷ không có lòng xót thương, đương nhiên hành vi sẽ khiến người sợ hãi. Nhưng hiện tại hắn là người.

Phần người kia đã phần nào áp chế ác tính trong lòng hắn nên chỉ cần không khơi mào lên thì hắn vẫn không khác trước là bao. Cũng chỉ có hắn biết bản thân thế nào thôi.

Thiếu niên nghe hắn nói thì biểu tình ngốc nghếch một chút, nhưng vẫn là ngoãn ngoãn nghe lời nằm xuống đắp chăn, chỉ để lộ hai con mắt đen to tròn cùng cái trán lì lợm nhìn hắn như cún con.

Mặc Thâm ngồi bên giường nhìn cậu. Ánh mắt của hắn phần nào khiến Tạ Dương được trấn an. Có lẽ Tạ Dương thật sự mệt mỏi, nằm một chút là đã chịu không được mà lim dim nhắm lại hai mắt, nhanh chóng ngủ rồi.

Đối với Tạ Dương mà nói, đây là ngày đầu tiên trong đời cậu thời điểm này được ngủ an ổn như vậy, còn không cần phải nôm nớp lo sợ đối với xung quanh. Tuy lúc này là buổi sáng nắng gắt nhưng dạo gần đây cậu cảm thấy không khí xung quanh mình mịt mù hơn, thứ kia cậu cũng thấy nhiều hơn. Đêm đến thì lại càng không thể ngủ ngon vì những âm thanh quỷ quái đan xen trong gió lạnh quanh quẩn bên tai. Cậu không biết nguyên nhân do đâu lại chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Không biết có phải do nơi này hay không, lúc ở trên kiệu hoa cậu còn nhìn thấy chúng, đến đây lại không thấy nữa rồi. Nếu người kia còn có thể không cần dọa cậu thì càng tốt hơn…

Tạ Dương cứ như vậy ở trong mơ màng ngủ đến tận trưa, nắng đã đến đỉnh đầu mới tỉnh lại.

Nhưng mở mắt ra thì Mặc Thâm đã không còn ở đây nữa rồi.

Tạ Dương ngồi ngơ ngác ở trên giường hồi lâu, không biết có nên xuống giường hay không. Cuối cùng là cậu ngồi ở đó đối với bên ngoài hô lên: "Mặc Thâm?"

Âm thanh của cậu nhỏ xíu, đương nhiên không truyền được đến đâu.

"Mặc Thâm!"

Lần này Tạ Dương tự giác đề cao âm thanh lên.

Vốn nghĩ đối phương không có ở gần đây hoặc là chưa nghe thấy vì giọng cậu quá nhỏ. Nhưng chưa đợi Tạ Dương lại gọi lần nữa thì từ bên ngoài đã vang lên tiếng bánh xe lăn trên mặt đất. Đôi mắt cậu lập tức sáng lên rực rỡ ngóng trông nhìn ra ngoài.

Kết quả là Mặc Thâm vừa vào đã đối diện với một đôi con ngươi lấp lánh như vậy đó, khiến tâm hắn bất giác mềm ra.

"Làm sao vậy? Đói bụng?"

Mặc Thâm không nghĩ là do mình mà hại cậu không dám xuống giường.

"Em có thể xuống giường chưa?"

Tạ Dương lắc đầu vừa lí nhí hỏi.

Mặc Thâm ngẩn ra một chút rồi mới hiểu tiền căn hậu quả. Hắn vừa lòng đưa tay vuốt cái chỏm tóc nằm không đúng quy tắc của cậu vừa nói: "Nếu không có việc gì thì không cần di chuyển quá nhiều. Đợi vết thương ổn rồi em muốn đi đâu thì đi."

Tạ Dương nghe vậy là hiểu rồi.

Cậu biết đây là vì mình cho nên không có kỳ cưa với hắn nữa. Nhưng mà: "Có thể đi lại trong phòng không?"

Cậu nhỏ giọng hỏi.

"Được. Đợi chút Hà thúc đưa thức ăn đến rồi ăn trưa."

Mặc Thâm không lý nào từ chối yêu cầu bé tí xíu của bé ngoan.

"Đúng rồi. Buổi tối không cần đi lung tung. Tiểu tiện gì đó đến phía sau bình phong giải quyết, biết chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!