"Khụ… Đi thôi."
Hà thúc trong lòng như có hàng vạn con thảo nê mã chạy rầm rầm nhưng ngoài mặt lại cố ý tỏ ra không có gì khác thường tiếp tục đi. Có điều lần này ông đi chậm hơn thấy rõ.
Tạ Dương xấu hổ muốn chết nhưng thấy ông chiếu cố như vậy thì cậu vẫn vui vẻ đi theo. Cậu giống như đã cảm thấy cái chỗ khó xử kia rách ra chảy máu hay gì đó rồi. Nếu còn tiếp tục đi như lúc nãy nữa… Nghĩ đến thủ phạm hại cậu thành ra như vậy, Tạ Dương vô thức bệt miệng, trong lòng lại lăn tăn nghĩ muốn trừ điểm anh chồng mới kia nữa. Nhưng nghĩ đến sắp phải gặp anh chồng kia rồi, Tạ Dương không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Không biết có phải vì vậy hay không mà cậu không còn cảm thấy đau đớn trên người quá rõ ràng nữa. Nó đã bị thứ cảm xúc khác lấn chiếm.
Cậu không có biết trong lòng người đại thúc bên cạnh đang không ngừng nói: Thiếu gia à, không ngờ cậu lại là có cái sở thích này… Biểu tình có phải nói là một lời không thể diễn tả hết được.
Hai người hai tâm trạng khác nhau nhưng rối bời như nhau lòng vòng một đoạn dài mới đến được đại viện nơi Mặc Thâm đang ở.
Nó là một tòa tứ hợp viên tiêu chuẩn, ở giữa còn có một mái đình, xung quanh là hoa viên với đường đi lót đá quanh co uốn lượn đi vào các mặt của tứ viên. Ba mặt của tứ hợp viên đều có vách ngăn kiểu lan can sơn son cách biệt với hoa viên ở giữa. Mặt còn lại là cửa chính họ đi vào với tường cao vây kín. Nếu từ trên trời nhìn xuống thì tòa đại viện này giống như một khối ngọc hạp hai lớp.
Lớp trong cùng là tòa tứ hợp viên này của Mặc Thâm, lớp ngoài là hai cái tiểu viện nhỏ nằm ở hai phía đông tây, nam bắc là cửa trước và cửa sau.
Lúc này bên trong đình viện ngồi một người.
Tạ Dương từ xa chỉ lờ mờ nhìn thấy một mái tóc đen dài đến thắt lưng được cột hờ bằng một mảnh vải màu đỏ cùng sườn mặt nghiêng nghiêng.
Thời buổi này còn nam nhân để tóc dài như vậy thật sự là hiếm thấy.
Tạ Dương nhìn người đang được ánh sáng bao bộc kia, nhất thời tâm sợ hãi biến mất một mảng lớn, sau đó là càng nhiều hơn tò mò đối với hắn. Dù sao ngồi ở đây được rồi thì không phải ma quỷ gì đâu nhỉ…
"A Thâm, sao con lại ra đây?"
Vậy mà Hà thúc vừa nhìn thấy cảnh này đã lo lắng chạy tới.
Tạ Dương phải mất vài giây mới hiểu được nguyên nhân. Người ta đồn Mặc Thâm hắn rất yếu ớt, gió thổi cũng thổi lay được, suốt ngày ở trong phòng tránh gió tránh nắng. Tuy không biết tại sao hiện tại lại ngồi ở đây, nhưng mà đêm qua anh ta dữ dội như vậy… Thân thể có khi thật sự là tốt lên? Nhưng như vậy không phải là tốt sao? Người ta nói cậu là đến xung hỉ cho anh, nếu anh thật sự tốt lên thì không phải là chuyện nên vui mừng sao. Ít nhất hắn tốt lên, thân phận của cậu mới đỡ khó xử.
Sau khi nhận định anh chồng không phải quỷ, Tạ Dương đã có tâm nhìn nhận mọi chuyện bình tĩnh hơn, không còn ở trạng thái mất hồn mất vía như hôm qua nữa.
Mà bình thường Tạ Dương cũng không phải luôn như vậy. Cậu vẫn giống như mọi người, có nhận thức và hành xử nên có. Cậu còn sẽ không để lộ trạng thái như hôm qua nữa vì sợ người ta nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái. Hôm qua cậu thật sự là bị hoàn cảnh thay đổi tự dọa mình đến không phân biệt đông tây nam bắc…
Trong lúc cậu đang lan man suy nghĩ thì bỗng nhiên vô tình đụng vào một đạo tầm mắt khiến cậu cứng đờ cả người. Đối phương không biết đã nhìn cậu bao lâu nữa, nhưng ánh mắt kia cứ như đem cậu nhìn thấu từ trong ra ngoài, liếm đến toàn bộ ngóc ngách… Ánh mắt đó khiến Tạ Dương nghĩ đến tình cảnh đêm qua tự nhiên không khỏi cảm thấy lạnh run mà vô thức kẹp chặt đóa mân côi phía sau.
Kết quả…
"Hít…"
Đau quá hu hu…
Không biết có phải nhìn thấy cậu run lên hay không mà người đang ngồi trong đình kia bỗng nhiên di chuyển, cho xe lăn đi về phía cậu.
Tạ Dương đang đau đến muốn chảy cả nước mắt, vành mắt đều đỏ ửng lên nhìn thấy cảnh này thì dưới chân nhất thời cứng đờ, đau đớn đều không bằng ở khoảng cách gần tiếp xúc với anh chồng mới không rõ người quỷ, cứ vậy ngơ ngác nhìn đối phương đi đến đây. Hà thúc ở phía sau nhìn cảnh này xem như triệt để hiểu được Tạ Dương là có bao nhiêu sợ thiếu gia nhà ông. Trong lòng ông không khỏi buồn cười, nhưng lại cảm thấy tương lai sau này chắc sẽ thú vị hơn xưa.
Chẳng mấy bao nhiêu thời gian Mặc Thâm đã đến được trước mặt Tạ Dương.
"Mặc…"
"Đi theo tôi."
Tạ Dương lời vô thức còn chưa nói ra hết đã bị câu nói của hắn chặn lại, không kịp phản ứng mà nhất thời đứng ngơ ra đó một lúc.
Mặc Thâm đi một đoạn trước vẫn không thấy cậu đi theo thì dừng lại quay đầu nhìn cậu. Xe lăn hắn đang ngồi là loại đặc chế thiết kế ra, vẫn là bằng chất liệu gỗ nhưng lại có gắn động cơ bằng tay thuận tiện cho việc di chuyển. Người ngồi bên trên không cần phải dùng hai tay lăn bánh xe mà chỉ cần nhẹ nhàng kéo cái cần bên trong mép ghế để cho xe di chuyển về phía trước. Đổi hướng thì đạp nhẹ chân trái hoặc phải là được thôi.
Cho nên hành động của Mặc Thâm trở nên đặc biệt tiêu sái, nhất thời khiến cho khí chất hoa hoa công tử của hắn không bởi vì nó mà bị lấn áp đi, ngược lại còn trở nên đẹp đẽ hơn, không có bị bệnh trạng quấn thân mà khiến hắn trông thật yếu đuối. Hiện tại hắn còn dùng ánh mắt kia… Ánh mắt chứa đựng chút quỷ mị nhìn Tạ Dương khiến cậu chỉ muốn nhảy dựng lên thôi.
"Ân…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!