Chương 9: (Vô Đề)

9.

Dạy yêu

Phương Bạch Cảnh khẽ nghiến răng —— cậu biết ngay Phó Phong khăng khăng muốn dẫn cậu đến bữa tiệc từ thiện đó, nhất định là có khuất tất gì.

Có điều may sao khi đó cậu quyết ý cự tuyệt, sống chết chẳng chịu vào, cuối cùng Phó Phong cũng đành thuận theo cậu, đưa cậu đến tiệm cafe bên cạnh. Trước khi đi, Phó Phong còn nhắc nhở  Phương Bạch Cảnh "Đừng chạy loạn" mấy lần.

Cũng không biết có phải mấy ngày hôm trước Phương Bạch Cảnh bị dạy ngoan hay không, hôm đó thế nhưng thật sự yên phận ngồi trên ghế đợi Phó Phong quay về.

Trâm cài của Phó Phong có xích bạc buông rủ, Phương Bạch Cảnh chờ có chút không kiên nhẫn, vươn tay tóm lấy sợi xích lắc lắc nói: "Anh bắt tôi chờ lâu quá đấy."

"Mua chút đồ." Phó Phong thuận thế cúi đầu hôn cậu, "Hàn huyên vài câu với người ta."

Khi đó Phương Bạch Cảnh chẳng chút tò mò Phó Phong mua thứ gì, cũng lại chẳng muốn biết Phó Phong hàn huyên gì với ai.

Cho đến bây giờ —— cậu mới bừng tỉnh ngộ!

Phương Bạch Cảnh nghiến răng nghiến lợi nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày cậu bị Phó Phong lừa mất cả chì lẫn chài*.

*Nguyên văn  (mại liễu hoàn đắc bang tha sổ tiễn): bị người khác lợi dụng, bạn chẳng những không biết mình bị người khác lợi dụng, mà còn cảm thấy người khác đang giúp đỡ mình, nên rất biết ơn người khác. Thường được sử dụng để mô tả một người quá đơn giản đến có vẻ ngớ ngẩn

Cậu đứng một bên tự nổi giận một mình, Phó Phong lại bắt đầu hàn huyên cùng Phương Thế Dự.

"Giám đốc Phó quen biết Dương Dương nhà tôi à?"

Phương Thế Dự sang sảng cười, còn vỗ một cái lên đầu Phương Bạch Cảnh, buồn bực hỏi han: "Cậu với thằng ranh này thì có gì mà trò chuyện chứ?"

Đầu óc Phương Bạch Cảnh đặc sệt, còn chưa hiểu gì đã bị đánh một cái, cậu chẳng dám nổi cáu với ông nội, chỉ âm thầm ghi sổ nợ cho Phó Phong.

Câu kế tiếp của Phó Phong khiến cậu càng thêm phát điên.

Y dùng một giọng điệu xa cách mà nói ra lời thân mật ——"Chúng tôi có rất nhiều chuyện để tán gẫu đấy ạ."

Phương Bạch Cảnh theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, da gà trên cánh tay nổi một tảng lớn.

Con mẹ nó, cậu sao lại không biết mình với Phó Phong có cái éo gì để tán gẫu chứ?

Để phòng ngừa Phó Phong lại nói ra lời kinh thiên động gì, Phương Bạch Cảnh quyết đoán vứt bỏ Phó Phong, đỡ Phương Thế Dự về cửa nhà.

Động tác này của cậu rất không lễ phép, Phương Thế Dự còn chưa kịp dạy dỗ, Phương Bạch Cảnh liền tỏ vẻ đáng thương ngoan ngoãn nói: "Ông ơi cháu phải...... Phải đi với Phó Phong rồi."

Nhắc đến tên Phó Phong có chút bỏng miệng, Phương Bạch Cảnh cảm thấy thời điểm mình nói ra vô cùng vấp váp.

"Thuốc Bắc cháu sắc ở trong bếp, ông nhớ uống nha!"

"Cháu với anh ấy...... Quen biết từ lâu lắm rồi, anh ấy là bạn tốt của cháu." Lời này Phương Bạch Cảnh nói ra đến bản thân cậu cũng chẳng tin nổi, cậu vẫn kiên trì nói, "Cháu với anh ấy còn có chuyện, cần đi giờ ạ."

"Ông nội, nhớ chăm sóc tốt thân thể, mấy ngày nữa cháu lại đến thăm."

Dù sao cũng là đứa bé mình nuôi lớn, tính khí hiện tại này của Phương Bạch Cảnh cũng có nửa phần công lao của Phương Thế Dự.

Cậu ngoan ngoãn thế, Phương Thế Dự liền không nỡ mắng nhiếc.

Phương Thế Dự có chút đau đầu, ngữ khí lại có mang ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Lần sau dẫn người ta qua đây chơi tử tế, cậu ấy lần trước mua tranh của ông, cháu hỏi thử cậu ấy thích hay không, thích thì mấy ngày nữa khi cháu qua đây sẽ cho một bức mang đi mà tặng."

"Dạ."

Tốc độ Phương Bạch Cảnh gật đầu rất nhanh, bàn tính trong lòng gảy vang "Lách cách", cậu sợ Phương Thế Dự hỏi thêm vấn đề cậu không trả lời nổi, gấp gáp vẫy vẫy tay bỏ chạy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!