7.
Nhớ mãi không quên
Cổng ra khu biệt thự còn cách Phương Bạch Cảnh một đoạn, nếu cậu muốn ra ngoài gọi xe, phải đi bộ mất tầm hai mươi phút.
Phương Bạch Cảnh mới vừa bước ra ngoài, đã bị ánh nắng chói mắt thiêu đốt. nhiệt độ không khí hôm nay là ba mươi sáu độ, Phương Bạch Cảnh đội mũ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.
Bàn chân mới thò ra liền rụt trở về, với thời tiết này mà đi từ đây đến bên ngoài có thể trực tiếp bị cảm nắng ngất xỉu luôn mất!
Phương Bạch Cảnh chần chừ, thật tự nhiên lại đi vào phòng sách của Phó Phong, mở ngăn kéo chọn chìa khóa xe, cuối cùng nhặt lấy một cái thoạt nhìn trong thấp kém nhất mà đi.
Cậu đã lâu không lái xe, trong chớp mắt xoay chìa khóa kia, thậm chí còn thoáng tự hỏi bên nào mới là chân ga.
Phương Bạch Cảnh sau khi ở bên Phó Phong, cũng không còn chạm qua bánh lái nữa, có điều cũng may cơ thể vẫn còn ghi nhớ.
Cậu điều khiển xe từ khu trung tâm phồn hoa lái về phía ngoại thành.
Phương Bạch Cảnh để lại tờ giấy nói đi gặp ông nội, đây cũng là sự thật. Ông cụ Phương tuổi càng lớn, lại càng không thích tham gia các loại hoạt động, ngược lại vô cùng ham thích về chốn nông thôn.
Trồng rau nhổ cỏ, trong nhàn hạ có linh cảm mới cầm bút vẽ một chút tranh.
Thân thể ông rất cường tráng, người trong nhà nhân còn cố ý mời dì giúp việc, cũng không đến mức lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Phương Bạch Cảnh từ nhỏ đã sống cùng ông nội, ông nội cậu chỉ có mình cha cậu, mà cha cậu cũng chỉ có duy nhất một đứa con.
Nói tóm lại, Phương Bạch Cảnh chính là cục cưng của ba thế hệ.
Sau khi cậu lớn lên một chút mỗi khi tâm tình không tốt lại chạy về tìm ông nội. Ví dụ như sau lần đầu tiên cậu lên giường với Phó Phong, Phương Bạch Cảnh giàn dụa lệ mài mực cho ông Phương.
Mài một lúc, nước mắt với mực trộn lẫn thành một đống.
Ông Phương hỏi, cậu cũng không đáp, vẫn cứ chết vì sĩ diện lau sạch sẽ nước mắt lắc đầu.
Đường nông thôn cũng bằng phẳng như đường trong thành phố, nhựa đường nóng phừng phừng, Phương Bạch Cảnh thuần thục rẽ vào con đường nhỏ.
Cây bên đường nhỏ cao to, hình thành tán ô thuần thiên nhiên, chỉ còn vài tia nắng vụn vặt chiếu xen qua kẽ lá.
Cuối đường là một trấn nhỏ náo nhiệt, nhà riêng được thiết kế đẹp đẽ, mang từng phong cách riêng biệt.
Bởi vì thời tiết nóng bức, bên ngoài cũng chẳng có người nào.
Phương Bạch Cảnh dừng xe trước cửa, chạy vào vào trong nhà. Cậu sợ đau, cũng không thể chạy quá nhanh được.
Dì giúp việc thuê cho Phương Thế Dự cũng không ở cùng ông, chỉ có thời điểm ông Phương cần mới tới dọn dẹp phòng ốc.
Trong sân có trồng một cây mận, quả bên trên chưa được chín mấy, Phương Bạch Cảnh ngắm nghía chất lượng, cũng không dám ăn.
Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, trong sân không một bóng người, oi bức lại tĩnh lặng.
Phương Bạch Cảnh cũng không gõ cửa, trực tiếp khom người vén thảm, lôi chiếc chìa khóa được giấu kỹ tại một góc ra.
Âm thanh của Phương Bạch Cảnh đồng thời truyền vào cùng động tác mở cửa: "Ông nội ơi!"
Ông cụ Phương đang ngồi trên sofa nhàn nhã địa xem TV, trong tay còn cầm chiếc quạt ba tiêu lớn, giọng nói của Phương Bạch Cảnh làm ông giật nẩy mình, quay đầu lại trừng mắt mắng: "Ranh con này! Không biết gõ cửa à?"
Góc sofa còn có chú mèo cam đang nằm, lỗ tai dựng lên, nhìn thấy Phương Bạch Cảnh liền uể oải "Meo——" một tiếng.
Mèo con này rất thân với Phương Thế Dự, Phương Bạch Cảnh trước kia còn bị nó cào, cậu không nhớ đau còn tiếp tục đưa tay ra trêu nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!