6.
Chạy trốn
Phương Bạch Cảnh ngủ không quá yên ổn, mới sáu giờ sáng, cậu đã chợt bừng tỉnh dậy từ trong giấc mộng
Cậu quy hết tội cho việc tối hôm qua mơ thấy Phó Phong, mà hiện tại cậu đang bị Phó Phong ôm lấy eo, bị ép cuộn mình vào trong trong lòng y.
Hô hấp của Phương Bạch Cảnh chẳng thể ổn định, từng chút từng chút khiến thân thể nhấp nhô, sự việc qua được nửa năm, nhưng kí ức khi đó vẫn còn khắc sâu ấn tượng.
Cậu nhớ rõ bản thân lúc ấy tức giận đến choáng váng, ấn tượng với Phó Phong vốn dĩ không tệ lắm bỗng chốc trở thành hư không, xoay người đá cửa đi ra ngoài.
Nhưng tại thời khắc bước khỏi cửa đó, tựa như mơ hồ có một điềm báo, Phương Bạch Cảnh dừng bước chân quay đầu.
Phó Phong vẫn ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt y chẳng mảy may biến đổi, song Phương Bạch Cảnh chính là bị y nhìn đến lùi lại hai bước, tay chân lạnh buốt —— cảm giác Phó Phong mang đến cho cậu giống như vị vua của chốn rừng rậm hoang vu.
Giác quan thứ sáu của Phương Bạch Cảnh vẫn luôn rất chuẩn.
Cậu không xác định được bản thân đã làm gì mà trêu chọc đến Phó Phong, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là, cậu dường như đã thật sự dây phải phiền toái.
Mặt ngoài Phương Bạch Cảnh điềm tĩnh, trên thực tế nội tâm đã sớm rối như tơ vò, bàn tay vịn khung cửa âm thầm dùng sức.
Cậu cố gắng đứng thẳng sống lưng, không muốn để Phó Phong nhìn ra sự yếu kém của mình, có chết cũng sĩ diện* mắng một câu: "Ghê tởm!"
*Nguyên văn ( tử yếu diện tử): chỉ người rất bận tâm đ ến mặt mũi của mình, vì thể diện mà chấp nhận bị tra tấn khổ sở.
Chuyện sau đó tạm thời không bàn đến, kết quả chính là như vậy, bất kể Phương Bạch Cảnh bằng lòng hay không muốn, cậu bây giờ vẫn là phải nằm ngủ bên cạnh Phó Phong.
Nghĩ đến điều này, Phương Bạch Cảnh lại nghiến răng hàm, có điều cậu hiện tại đã chẳng còn sợ chọc giận Phó Phong nữa.
Cậu còn chưa ngủ đủ đã bị ác mộng đánh thức, Phó Phong dựa vào đâu mà ngủ ngon lành như thế?
Phương Bạch Cảnh chẳng chút khách khí nện khuỷu tay sang, xấu tính nói: "Đừng ngủ nữa!"
Giấc ngủ của Phó Phong vốn cũng rất nông, từ lúc Phương Bạch Cảnh mới vừa tỉnh lại y cũng bị đánh thức. Y vốn tưởng rằng Phương Bạch Cảnh sẽ tiếp tục ngủ, nên không làm ra động tác thừa thãi gì.
Hiện tại vô cớ bị thúc một cùi chỏ, Phó Phong cũng không nổi giận.
Y lật Phương Bạch Cảnh vốn dựa lưng vào mình lại, nhiệt độ điều hòa tổng duy trì ở hai mươi sáu độ, độ ấm trong phòng vừa phải.
Chăn là loại lụa, vừa động liền dễ dàng trượt xuống.
Phó Phong kéo góc chăn lại giúp cậu, hỏi: "Ai chọc giận em thế?"
Phương Bạch Cảnh cắn môi, càng thêm giận giữ, nhưng lại không thể nói thẳng đêm qua mơ thấy anh khiến tôi bị dọa tỉnh.
Cậu trừng mắt với Phó Phong nói: "Chẳng ai cả!"
Phương Bạch Cảnh rất vô lý nhấc chân đạp chân Phó Phong, sắc mặt thản nhiên nói: "Anh cút xuống khỏi giường mà ngủ!" Cậu cuốn chăn lại, cướp cả phần thuộc về Phó Phong, "Nằm với anh tôi không ngủ được."
Phó Phong bình tĩnh trình bày: "Đêm qua em ngủ rất ngon."
Phương Bạch Cảnh cứng cổ, không biết xấu hổ tiếp tục nói: "Hiện giờ tôi ngủ không thoải mái!"
Trên vách tường có treo đồng hồ treo tường, Phó Phong ngẩng đầu nhìn một cái —— hiện tại là sáu giờ đúng, chưa quá một phút nào.
Phó Phong hỏi han: "Không ngủ được à?"
"Ừ!" Phương Bạch Cảnh quyết đoán giật đầu, "Ngủ không được, anh cút xuống dưới đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!