Chương 42: (Vô Đề)

42.

Kết thúc

Phương Bạch Cảnh vừa ra liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cậu kéo cửa xe ngồi vào, mới phát hiện chú Vương thế mà đã đi mất rồi.

Vừa mới vào xuân, trên người Phó Phong chỉ mặc chiếc áo sơmi màu đen, y xắn tay áo đến tận khuỷu tay, lộ ra đường cong nửa cánh tay rắn chắc đẹp đẽ.

Phương Bạch Cảnh thuần thục dán sát bên người Phó Phong, nhịn cười hỏi: "Giận à?"

Phó Phong hạ thấp mi nói: "Cũng tạm."

Cũng tạm tức là giận rồi, Phương Bạch Cảnh quỳ một chân trên ghế dựa, chân kia chống trên mặt đất.

Cậu khom eo, lấy tay nâng cằm Phó Phong hỏi: "Vậy em dỗ cưng chút nhé?"

Đồng tử của Phó Phong có chút chán chường, y đối mắt với Phương Bạch Cảnh, ánh mắt quét qua đôi mắt to sâu của Phương Bạch Cảnh, lướt qua sống mũi thẳng, cuối cùng dừng trên môi.

Y không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.

Trên mặt thoạt nhìn không có dao động gì, yết hầu lại lặng yên cuộn xuống, y hỏi: "Dỗ như thế nào đây?"

Phương Bạch Cảnh cúi đầu hôn lên môi Phó Phong, cậu khom lưng, thoạt nhìn cao hơn Phó Phong nửa cái đầu.

Cậu không kiềm được ý cười trên mặt, tiếng cười buột khỏi miệng, hỏi ngược lại: "Dỗ thế này, có đủ hay không?"

Trên môi Phương Bạch Cảnh có son, hôn lên làn môi mỏng của Phó Phong không tránh được bị dính vào. Cậu nâng tay, nhẹ nhàng cọ môi Phó Phong, lau vết tích son môi lưu lại.

Cậu còn chưa kịp đứng vững, đã bị Phó Phong lôi xuống, Phương Bạch Cảnh ngồi lên đùi y. Vóc dáng cậu dù sao cũng rất ổn, hiện tại lại ngồi trên đùi Phó Phong, vẫn là chỉ có thể hơi khom lưng, mới có thể đảm bảo không cụng đầu lên nóc xe.

Tầm mắt Phó Phong tiến gần lại, y mở miệng nói: "Không đủ."

Phương Bạch Cảnh chưa cho đủ, y liền đích thân đi lấy.

Phó Phong ghen rất dữ dội, khi hôn cũng hung hãn hơn chút, Phương Bạch Cảnh bất giác lui ra sau, nhưng cánh tay trên lưng lại tựa như kìm sắt.

Trong không gian ghế sau chật chội Phương Bạch Cảnh căn bản không chỗ thối lui.

Son môi trên môi cậu bị hôn đến chẳng còn gì, bàn tay Phương Bạch Cảnh vịn trên vai Phó Phong, rũ rượi thở hổn hển.

"Lát em còn phải quay nữa!" Âm thanh của Phương Bạch Cảnh có chút bực dọc, ngữ điệu mang theo ý trách móc, "Nhất định là bị anh hôn sưng rồi!"

Ngón tay Phó Phong ấn lên môi Phương Bạch Cảnh nói: "Anh sai rồi."

Giọng điệu của y rất thành khẩn, nhưng Phương Bạch Cảnh biết, lần sau Phó Phong  vẫn sẽ làm như vậy, Phương Bạch Cảnh cúi đầu, mang tính trả thù gặm môi Phó Phong.

Trên người Phương Bạch Cảnh còn mặc đồng phục, bộ đồ này không ưa nhìn như bộ hồi trung học của bọn họ, là kiểu đồng phục Trung Quốc rất điển hình.

Phó Phong giúp Phương Bạch Cảnh kéo lại khóa, lại giúp Phương Bạch Cảnh chỉnh lại cổ áo khoác: "Buổi tối anh qua đón em."

Phương Bạch Cảnh nhờ Phó Phong nhìn hộ môi mình, hỏi: "Có nhìn giống như vừa bị hôn không ạ?"

Phó Phong rũ mắt nhìn rồi nói: "Có chút."

"Vậy làm sao bây giờ!" Phương Bạch Cảnh cuống quýt, "Đều tại anh!"

"Ừ, lỗi của anh."

Phó Phong kỳ thật coi như vẫn có chừng mực, y cúi đầu nhìn kỹ một hồi, đan mười ngón tay với Phương Bạch Cảnh nói: "Không quá sưng đâu, em ngồi cạnh anh thêm một lúc đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!