41.
Vại giấm khổng lồ
Thời điểm bọn họ ra khỏi dãy nhà thực hành thì đã muộn rồi, cũng không còn sự kiện gì nữa, Phương Bạch Cảnh lười nhắn tin lại cho Tiêu Kinh, dứt khoát cùng Phó Phong về nhà trước.
Vừa bước qua cửa phòng ngủ, Phương Bạch Cảnh nghĩ đến câu "Tối nhé" của Phó Phong, cổ tay cậu đã liền bị Phó Phong giữ lấy, ngón tay nhẹ nhàng cọ trên xương cổ tay cậu.
Lúc nãy hôn cả tiếng, môi Phương Bạch Cảnh đã bị hôn đến tê rần, nhưng Phó Phong lại chẳng chịu buông tha mà dán lên.
Y đè Phương Bạch Cảnh trên ván cửa, bàn tay kê sau đầu phương bạch, hai làn môi quấn vào nhau chặt chẽ.
Tay Phương Bạch Cảnh nắm vào cà vạt Phó Phong, vô thức dùng ngón tay cuốn lấy nó, bị hôn đến mức thở hổn hển.
Áo khoác ngoài Âu phục bị rơi xuống mặt đất, rất nhanh, lễ phục màu trắng liền bị Âu phục đen rơi xuống bao trùm.
Trên người Phương Bạch Cảnh mặc áo sơmi, ngón tay khớp xương rõ ràng của Phó Phong lần sờ bên trên, rất kiên nhẫn cởi từng chiếc khuy một.
Khi y cởi qu@n áo trên thân mình thô bạo hơn rất nhiều, mạnh tay đến mức thiếu chút nữa giật tung hết khuy áo sơmi ra. Bàn tay Phó Phong ve vuốt từng tấc trên làn da Phương Bạch Cảnh.
Cậu rất nhạy cảm, bất giác co người lại, những nơi bị Phó Phong chạm tới đều biến thành hồng nhạt.
Dưới sự k1ch thích, thân thể Phương Bạch Cảnh càng thêm co rụt dữ dội, nhưng lại bị Phó Phong bức bách kéo ra.
Cậu nín khóc hô: "Phó Phong......"
Miệng bất chợt bị Phó Phong nhẹ nhàng bịt lại, Phương Bạch Cảnh theo bản năng vươn đầu lưỡi li3m một chút.
"Ơi." Phó Phong lên tiếng, y ôm chặt Phương Bạch Cảnh vào trong ngực, như thể lừa gạt nói, "Dương Dương, meo thêm một tiếng đi."
Phương Bạch Cảnh không tin nổi nhìn y, cậu cảm thấy yêu cầu này của Phó Phong ít nhiều có chút bất thường, nhưng quả thật lại giống lời Phó Phong có thể nói ra.
"Dương Dương."
Phương Bạch Cảnh không trả lời y, Phó Phong liền ép cậu nói chuyện.
Tiếng hô hấp dần nặng nề, gần đây Phương Bạch Cảnh chưa cắt móng tay, vết cào để lại trên thân Phó Phong càng thêm rõ ràng.
Giọng nói Phó Phong khàn khàn, y lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán cho Phương Bạch Cảnh: "Kêu meo đi."
Phương Bạch Cảnh rốt cuộc không nhịn nổi, âm thanh tựa như khóc, là lại như ngượng ngùng, khẽ khàng "Meo" một tiếng.
Có lần thứ nhất, thì ắt còn có đôi ba lần kế tiếp.
Đàn ông tại thời điểm này dường như luôn luôn tràn ngập thói hư tật xấu, Phó Phong cũng chẳng phải không dính bụi trần, y rất thích nghe Phương Bạch Cảnh khóc gọi mình như vậy.
Tắm rửa xong Phương Bạch Cảnh mệt mỏi nằm trên giường, chỗ nào trên người cũng nhức nhối, cậu cúi đầu liếc nhìn xương quai xanh của mình một cái, bên trên là một chuỗi dấu hôn dày đặc.
Mí mắt Phương Bạch Cảnh run rẩy, cậu rất muốn ngủ, nhưng cậu vẫn còn lờ mờ nhớ rằng mình có chuyện gì đó cần nói với Phó Phong.
Đợi đến khi được Phó Phong ôm vào trong lòng, Phương Bạch Cảnh trong cơn buồn ngủ mơ hồ nói: "Phó Phong, mấy ngày nữa em sẽ vào đoàn."
"Ừ." Phó Phong nhìn đắm đuối hàng mi dài của Phương Bạch Cảnh, "Anh biết rồi."
Chuyện của Phương Bạch Cảnh sao y có thể không biết chứ.
"Kịch bản có thêm một tình tiết." Nói xong, Phương Bạch Cảnh chủ động ôm lấy eo Phó Phong, đầu nhẹ nhàng cọ lên người y, nhỏ giọng nói, "Cho thêm cảnh hôn, chỉ hôn lên mặt thôi, lại còn có thể lợi dụng góc quay nữa."
Mí mắt Phó Phong chớp chớp, bàn tay đang xoa vành tai Phương Bạch Cảnh liền dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!